Cố Mãn Mãn đau lòng không chịu được liền tranh thủ đưa cà phê cho cô: “Chị uống một ngụm nữa đi rồi bước lên sân khấu.”
Thẩm Lệ đành phải nhận lấy ly cà phê uống thêm một ngụm, trước khi bước lên sân khấu vẫn không quên dặn dò Cố Mãn Mãn: “Đừng có lộn xộn, cũng đừng có nói lung tung.”
“Em biết rồi.” Cố Mãn Mãn có chút xấu hổ, rõ ràng cô ta mới là người đại diện, hẳn là nên chăm sóc cho Thẩm Lệ mới đúng, nhưng làm sao cũng giống như Thẩm Lệ đang chăm sóc cô ta vậy nè.
“Không chỉ có biết rồi, còn phải làm được nữa.” Thẩm Lệ liếc mắt nhìn cô ta một cái, quay người bước lên sân khấu.
Người đại diện nhỏ này của cô là một người rất có cá tính, lá gan cũng rất lớn, ngay cả trước mặt Cố Tri Dân cũng dám mặt nặng mày nhẹ.
Thẩm Lệ vừa mới bước lên sân khấu, ở phía dưới liền vang lên một trận tiếng thét chói tai.
Vóc dáng của Thẩm Lệ luôn được chăm sóc rất tốt, dù là đến thời tiết gần không độ C, phía trên chỉ mặc một bộ quần áo trễ vai, dáng vẻ của cô cũng cực kỳ hoàn mỹ, vừa bước lên sân khấu đã cướp đi ánh mắt của người khác.
Cố Mãn Mãn xen lẫn trong đám fan hâm mộ hét ầm lên, còn lấy di động điện thoại ra chụp lách tách mấy cái.
Gương mặt xinh đẹp như thế này thì phải chụp mấy chục tấm mới được.
Thẩm Lệ chỉ đứng trên sân khấu ba phút liền cảm giác lạnh đến nỗi mất đi tri giác, nhưng vẻ mặt của cô và giọng nói đều bình tĩnh y như bình thường.
Hoạt động mới diễn ra được một nửa thời gian đã có âm thanh kêu nghỉ ngơi giữa buổi.
Cố Mãn Mãn vội vàng trở lại hậu trường chuẩn bị cà phê nóng để làm ấm tay cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ uống một ngụm cà phê, thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác cả người mình giống như được sống lại.
Cố Mãn Mãn khoác áo khoác lông lên trên vai của Thẩm Lệ, nhỏ giọng thầm thì: “Bên phía tổ chức hoạt động này chính là cố ý, trước đó cũng không nói sẽ quay ở bên ngoài, sớm biết đã không đồng ý nhận cái hoạt động này rồi.”
“Bớt tranh cãi đi.” Thẩm Lệ hít mũi một cái, giọng nói thật nhỏ.
Dù là trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm cũng không thể che được chóp mũi lạnh cống đến đỏ bừng kia, trên mặt cũng hiện lên nét đỏ ửng.
Sau khi Thẩm Lệ uống mấy ngụm cà phê, cô nhìn chằm chằm vào cạnh cửa, lẩm bẩm nói: “Cố Mãn Mãn, chị nghe người ta nói dưới tình huống lạnh đến cực điểm sẽ xuất hiện ảo giác.”
“Đúng đó.” Cố Mãn Mãn cũng không rõ ràng lắm mà nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ chỉ vào một phương hướng ở cách đó không xa, nói với Cố Mãn Mãn: “Em xem xem người đứng ở bên kia là Cố Tri Dân sao?”
Vừa rồi lúc cô ngồi xuống đã nhìn thấy Cố Tri Dân, chỉ là không xác định được mà thôi.
Thời gian này hẳn là Cố Tri Dân nên ở công ty họp hội, hoặc là đang trên đường đi công tác, không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cố Mãn Mãn nhìn theo ánh mắt của Thẩm Lệ, nheo mắt phân biệt một lát, gật đầu nói: “Hình như thật sự là Cố Tri Dân.”
Thẩm Lệ đột nhiên quay đầu nhìn cô ta: “Em gọi anh ấy là cái gì?”
Cũng không phải là nói không thể gọi thẳng tên của Cố Tri Dân, mà là bình thường những nhân viên nhỏ khi nhìn thấy ông chủ lớn cơ bản cũng sẽ không ai gọi thẳng tên.
Danh từ mang tên ông chủ này đối với nhân viên nhỏ mà nói có một lực uy hiếp tự nhiên.
“À… em…” Cố Mãn Mãn ấp úng nói: “Em chỉ là thuận miệng mà thôi. Tổng giám đốc Cố vậy mà cũng ở đây, thật là trùng hợp nha, áo khoác của tổng giám đốc Cố còn rất là đẹp, có muốn qua bên đó chào hỏi một tiếng không?”
Cố Mãn Mãn tùy ý nói lảng sang chuyện khác, Thẩm Lệ chỉ chăm chú nhìn cô ta.
“Chị Lệ, trên mặt em có thứ gì hả?” Mặt Cố Mãn Mãn hiện lên nét chột dạ, cẩn thận nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hơi câu môi lên, nhàn nhạt cười một tiếng: “Chính là đột nhiên nghĩ tới em cũng họ Cố, cũng thật sự quá trùng hợp.”
Thẩm Lệ nói xong liền chú ý đến phản ứng của Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn nghe vậy thì cũng cười một tiếng: “Công ty của chúng ta có rất nhiều người họ Cố.”