Dù sao có Mạc Đình Kiên và Đào Triển Minh đầu tư, bọn họ là thương nhân, tuyệt đối sẽ không để《 Tôi và cuộc sống của tôi》 cứ nguôi lạnh như thế, chắc chắn sẽ nghĩ cách xoay chuyển tình thế, còn xoay chuyển thế nào thì không phải là chuyện Thẩm Lệ quan tâm.
Những người đàn ông làm ăn này, người này thông minh hơn người kia, tuyệt đối không làm chuyện lỗ vốn.
Mà chỉ cần chương trình《 Tôi và cuộc sống của tôi 》 còn quay thì hợp đồng Thẩm Lệ ký vẫn còn hiệu lực, hợp đồng này được ký ở Thịnh Hải.
Còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Cố Mãn Mãn cảm thán nói: “Sau này địa vị trong nhà chị sẽ rõ ràng.”
Thẩm Lệ khó hiểu: “Cái gì?”
“Sau này ở nhà chị, anh họ em chắc chắn đứng cuối của chuỗi thức ăn.” Cố Mãn Mãn nói, còn chỉ xuống mặt đất.
“Nói bậy gì đó, chữ bát còn chưa cong lên, đi ra ngoài ăn cơm.” Đã tới giờ cơm chiều rồi, Thẩm Lệ đứng dậy, chuẩn bị đưa Cố Mãn Mãn ra ngoài ăn cơm.
“Ăn bữa tiệc lớn, em đã ăn cơm hộp mấy ngày rồi.”
Thẩm Lệ nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Anh họ em không cho em tiền sinh hoạt sao? Sao mỗi ngày phải ăn cơm hộp?”
“Em đang xây dựng sự nghiệp, dù sao cũng không thể dựa vào ông anh họ tiếp tế được, em muốn dựa vào bản lĩnh của mình.” Nếu cô ta vẫn luôn dựa vào Cố Tri Dân, sợ là mãi mãi không không đứng dậy tự lập được.
“Có chí lớn, sau khi chấm dứt hợp đồng thì tăng tiền lương cho em.” Thẩm Lệ cao hơn Cố Mãn Mãn, đưa tay ôm Cố Mãn Mãn vào lòng, vẻ mặt vui mừng nói.
Sau khi Thẩm Lệ tự thành lập phòng làm việc, tự mình làm bà chủ, tất cả chi tiêu và thu nhập đều là của cô, cần tự chịu trách nhiệm lời lỗ.
Đương nhiên Cố Mãn Mãn phát tiền lương nhiều hay ít cũng do cô quyết định.
Cố Mãn Mãn ôm chặt Thẩm Lệ: “Chị Lệ, em sẽ đi theo chị lăn lộn, chị yên tâm, em ăn lộc của vua thì nhất định chịu trách nhiệm…”
“Đừng tiết kiệm, lấp đầy bụng trước đi.” Thẩm Lệ kéo Cố Mãn Mãn ra ngoài.
Hai người vừa đi tới cửa, điện thoại của Cố Mãn Mãn vang lên.
“Ta trước tiếp cái điện thoại.” Cố Mãn Mãn lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy số điện thoại thì sắc mặt nhạt đi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ một cái: “Là công ty gọi tới.”
Cố Mãn Mãn nói công ty, tất nhiên là Thịnh Hải.
Công ty không có việc gì sẽ không gọi cho người đại diện.
Nếu đã gọi điện thoại đến thì có nghĩa là đã xảy ra chuyện, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ.
Thẩm Lệ thu lại sắc mặt: “Nghe đi.”
Cố Mãn Mãn mở loa: “Alo?”
“Cô có thể liên lạc với chị Thẩm không? Hôm nay đừng cho cô ấy ra cửa, nếu có thể được thì tốt nhất cô và chị Thẩm tranh thủ đến công ty.” Bên kia giọng điệu rất nghiêm túc.
Cố Mãn Mãn ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Bây giờ tới đó sao?”
“Đúng vậy.”
Hai người nghe vậy thì Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ liếc mắt một cái, Thẩm Lệ khẽ gật đầu.
Cố Mãn Mãn nói với đầu điện thoại bên kia: “Được rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Điện thoại kia nói ngắn gọn: “Chuyện của Tiêu Văn đã liên lụy đến chị Thẩm.”
Chuyện của Tiêu Văn? Không phải là video 500G sao?
Chuyện này còn liên quan đến cô nữa.
Thẩm Lệ không thể nghĩ ra được.
“Bên này tôi còn có chuyện phải xử lý, cúp máy trước.”
Người bên kia đã cúp điện thoại.
Cố Mãn Mãn vừa định nói chuyện, điện thoại của cô ta lại vang lên, là một số điện thoại xa lạ.
Cố Mãn Mãn nghe máy: “Alo, xin chào?”
“Xin hỏi cô là Cố Mãn Mãn đại diện của Thẩm Lệ đúng không? Tôi là phóng viên của tòa soạn Tam Quả, tôi muốn hỏi một chút, Thẩm Lệ đã nhúng tay vào chuyện trên mạng có thật hay không? Còn có …”
Cố Mãn Mãn càng nghe càng tức giận, kiềm nén kích động mắng chửi người, vô cùng kiềm chế nói một câu: “Không hề!”