Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Đình Kiên ra khỏi phòng bao, đi đến bãi đỗ xe.

Anh liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe anh mua cho Hạ Diệp Chi, anh chạy thẳng tới chỗ xe của Hạ Diệp Chi. Mở cửa bên ghế phụ lái ngồi vào.

Hạ Diệp Chi đang xem gì đó trên điện thoại, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên: “Đến rồi à.”

Mạc Đình Kiên hơi nghiêng người qua: “Giận hả?”

Hạ Diệp Chi tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn anh. Thản nhiên nói: “Không có.”

Mạc Đình Kiên đương nhiên không tin cô, vừa giống như giải thích vừa giống như vô tình nói ra: “Lúc tan làm, Mạc Cẩm Vân gọi điện thoại cho anh. Nói rằng Mạc Đình Phong đến căn hộ tìm anh, nếu như anh không muốn về nhà thì đi ăn cơm với chị ta.”

Anh đã tan làm sớm như vậy. Nếu như không quay về vẫn sẽ khiến Mạc Đình Phong nghi ngờ, không bằng thuận nước đẩy thuyền đi ăn cơm với Mạc Cẩm Vân, cũng coi như không để cho Mạc Đình Phong nắm được điểm yếu.

Chuyện tiếp theo, không cần anh nói, Hạ Diệp Chi cũng có thể đoán được.

Mạc Cẩm Vân lừa Mạc Đình Kiên nói là ăn cơm, nhưng lại giới thiệu bạn tốt của mình cho Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều: “Xuống xe đi, em phải đi về.”

Cô vừa nói vừa khởi động xe.

Mạc Đình Kiên ngăn cô lại: “Hạ Diệp Chi, em rõ ràng đang tức giận.”

“Đúng. Tôi đúng là đang tức giận đấy. Tôi tức giận đến bây giờ cũng không muốn nhìn thấy anh.” Hạ Diệp Chi dừng động tác trong tay, giọng nói mang theo tức giận không thể che giấu.

Ở bên cạnh một người như Mạc Đình Kiêu, ngoại trừ việc anh tính cách thất thường, có một chỗ khá tốt chính là, Hạ Diệp Chi không sợ anh đột nhiên thay người yêu như thay áo.

Mạc Đình Kiên tính tình kiêu ngạo, thích một người chính là thích, không thích chính là không thích, về mặt tình cảm là một người rất dứt khoát.

Hạ Diệp Chi cũng không lo lắng anh sẽ vừa ở bên cô, lại chợt quay đầu tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác.

Cô tức giận là vì cả đêm không thể liên lạc được cho anh.

Cô không tin Mạc Đình Kiên ngay cả thời gian gọi điện thoại cho cô cũng không có.

Chuyện của Mạc Hạ làm cho tinh thần và thể xác của cô đều có chút mệt mỏi, cô không dám tưởng tượng nếu như Mạc Định Kiên cũng xảy ra chuyện thì phải làm sao.

Trong xe im lặng một lát, Mạc Đình Kiên đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Hạ Diệp Chi tức giận nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”

“Em ghen?” Mạc Đình Kiên một tay chống lên ghế dựa sau lưng cô, một tay chống lên kính chắn gió trước mặt, nhìn qua giống như nhốt cả người cô vào trong ngực mình.

Lúc Hạ Diệp Chi ở trong phòng bao, ngoại trừ lúc đầu tâm trạng có chút phức tạp, nhưng sau đó cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo tức giận vì anh cả đêm không nghe điện thoại của cô.

“Cả đêm anh không nghe điện thoại của em, chỉ vì muốn để em tìm tới đây rồi nhìn thấy anh uống rượu cùng cô gái khác, sau đó ghen?”

Hạ Diệp Chi đưa tay vò tóc mình một lúc, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Anh không cảm thấy anh rất ngây thơ hay sao?”

Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy bầu không khí trong xe không đúng, hình như là độ ấm đang giảm xuống liên tục.

Giọng nói của Mạc Đình Kiên trở nên vừa thấp vừa trầm: “Hạ Diệp Chi, em dám nói anh ngây thơ?”

Hạ Diệp Chi thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có biết em cả đêm không liên lạc được cho anh, em lo lắng như thế nào không?”

Trong xe không có mở đèn, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu vào từ cửa sổ xe, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của nhau.

Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Sau khi em về Thành phố Hà Dương, không phải chạy tới đoàn làm phim thì chính là tập trung tinh thần đi điều tra mấy chuyện kia, em còn nhớ rõ em là người phụ nữ của Mạc Đình Kiêu anh hay sao?”

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút: “Anh có ý gì?”

Từ khi Mạc Hạ mất tích, sau khi hai người tách nhau ra quay về Thành phố Hà Dương, lòng dạ của Hạ Diệp Chi lập tức hoàn toàn đặt vào công việc và nhà họ Mạc.

Mỗi lần cô tìm anh, đều là vì có việc, chưa từng có lần nào là vì nhớ anh.

Làm cho Mạc Đình Kiên cảm thấy, giống như mình không hề có vị trí nào trong lòng Hạ Diệp Chi.

Anh cũng thừa nhận đêm nay hành động của mình có chút ngây thơ, nhưng anh cũng chỉ muốn cô có thể thấy anh nhiều hơn một chút, để cho cô hiểu rõ, ngoài Mạc Hạ ra, cô còn có anh.

“Tự em suy nghĩ cho kỹ đi.” Mạc Đình Kiên nói xong thì mở cửa xe muốn đi xuống.

Hạ Diệp Chi không biết cô cần phải suy nghĩ cái gì.

Giọng nói của cô cũng vô cùng không tốt: “Mạc Đình Kiên, có chuyện gì anh cứ nói rõ ràng đi.”

Mạc Đình Kiên đã mở cửa xe ra một nửa thì nghe thấy lời nói của cô, nhưng chỉ dừng lại một chút, sau đó trực tiếp xuống xe.

Hạ Diệp Chi nghĩ tới hôm nay mình lấy được tóc của Trần Tuấn Tú, vội vàng xuống xe đuổi theo.

Mạc Đình Kiên nổi giận đùng đùng đi rất nhanh, Hạ Diệp Chi chạy chậm mới đuổi kịp anh.

Hạ Diệp Chi giữ chặt tay anh, thở hổn hển nhìn xung quanh nói: “Em lấy được tóc của Trần Tuấn Tú, em đưa tóc của anh ta cho anh, anh tìm cơ hội lấy của bố anh, sau đó đi xét nghiệm DNA so sánh đi.”

Cô vừa nói vừa lấy túi nilon nhỏ được bịt kín có tóc của Trần Tuấn Tú ra đưa cho Mạc Đình Kiên.

Mặc dù Mạc Đình Kiên vẻ mặt âm u, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

Hạ Diệp Chi thấy anh đã nhận lấy thì nói: “Vậy em đi trước đây.”

Cô mới xoay người đã bị Mạc Đình Kiên kéo lại, vẫn mang dáng vẻ âm khí nặng nề, giọng nói có chút bá đạo: “Em hôn anh một cái hãy đi.”

“Hả?” Hạ Diệp Chi trong chốc lát không kịp phản ứng, đột nhiên kêu cô hôn anh làm gì?

Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua cửa ra của Kim Hải, đúng lúc nhìn thấy Mạc Cẩm Vân và Tô Miên đi ra từ bên trong.

Hạ Diệp Chi có chút lo lắng nói: “Chị anh đến đây.”

Chưa nói bây giờ cô và Mạc Đình Kiên đang trong tình trạng “chia tay”, cho dù không chia tay, kêu cô làm chuyện này ở nơi công cộng, cô cũng khó mà làm được.

Mạc Đình Kiên nắm cánh tay cô càng ngày càng chặt, giống như là sợ cô chạy mất.

Anh nhìn Hạ Diệp Chi, vẻ mặt khó lường: “Chị ta giới thiệu phụ nữ cho anh, em cũng được xem là vợ anh không thể hiện quyền sở hữu một chút sao? Không phải em viết kịch bản sao? Biết cưỡng hôn không?”

Hạ Diệp Chi: “… Nhưng em không muốn cưỡng hôn anh mà.”

“Em …” Mạc Đình Kiên tức giận đến căng chặt cằm, bỗng nhiên cúi đầu lại gần nhỏ giọng uy hiếp cô: “Nếu như em không hôn anh, anh sẽ ngay lập tức đi nói với Mạc Cẩm Vân chúng ta không những không chia tay, mà còn có giấy chứn nhận kết hôn rồi.

Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Bây giờ việc mà cô và Mạc Đình Kiên phải làm, chính là tìm Mạc Hạ, điều tra án tử của mẹ anh, rõ ràng hai người cùng một phe, vì sao anh lại lấy cái này ra uy hiếp cô?

Nhưng bất đắc dĩ là, cô khẳng định và xác định Mạc Đình Kiêu là một người nói được làm được.

Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Mạc Cẩm Vân và Tô Miên đang đi qua bên này, cô hạ quyết tâm, mạnh mẽ đưa tay đẩy Mạc Đình Kiên lên trên đèn đường, kéo vạt áo của anh, nhón chân rồi hôn lên.

Cưỡng hôn.

Lúc cô viết kịch bản, chính là viết như vậy.

Cô dùng lực có chút mạnh, lưng Mạc Đình Kiên đập lên đèn đường, còn phát ra một tiếng vang nặng nề

Mạc Cẩm Vân và Tô Miên đúng lúc đi tới, cảnh này ở trong mắt các cô, thật sự trở thành Hạ Diệp Chi cưỡng hôn Mạc Đình Kiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK