Cô ấy kiên nhẫn giải thích với Thẩm Lệ: “Tớ vốn không biết, nhưng buổi sáng Cố Tri Dân gọi điện thoại cho tớ, hỏi chuyện này, sau đó lại đi nói chuyện bên Mạc Đình Kiên.”
Thẩm Lệ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô cảm thấy Hạ Diệp Chi cố ý muốn cô nôn nóng, nói chuyện chậm rì.
“Anh ấy vốn không để trong lòng, cũng không biết tại sao cậu sợ anh ấy như vậy, trước đây sợ, bây giờ cũng sợ.” Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên bây giờ thực sự chính là người đàn ông ấm áp nhất toàn thế giới.
Mặc dù anh vẫn lãnh đạm với người bên cạnh, nhưng sớm đã không còn sắc bén như trước đây, càng thêm khiêm tốn, đối với người bên cạnh cũng ôn hòa hơn nhiều.
Thẩm Lệ vô cùng cao thâm trả lời ba chữ: “Cậu không hiểu.”
Cô là người từng kiến thức thủ đoạn của Mạc Đình Kiên, từ ban đầu Mạc Đình Kiên ở trong lòng cô chính là một người độc ác.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, vì Cố Tri Dân và Hạ Diệp Chi, giữa cô và Mạc Đình Kiên thỉnh thoảng cũng sẽ có chút qua lại, nhưng trong xương cốt cô sợ hãi Mạc Đình Kiên, vẫn là giống với trước đây, không hề giảm bớt.
Nói xong với Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ lại gửi tin nhắn cho Cố Tri Dân.
Cô tìm một vòng trong kho biểu cảm, tìm hình biểu cảm bắn tim gửi cho Cố Tri Dân, sau đó lại gửi một tin nhắn: “Cậu Cố nể mặt, buổi tối cùng ăn tối.”
Tối qua cô nói với Cố Tri Dân mơ thấy Mạc Đình Kiên, Cố Tri Dân còn cười cô, nhưng trên thực tế thì sao, anh còn không phải sáng sớm thức dậy liền gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi hỏi tình huống.
Đàn ông đa phần thâm trầm một chút, làm gì cũng thường sẽ không nói, nói gì đừng tin hết.
Chuyện hơi kỳ quái là Cố Tri Dân không lập tức trả lời.
Thẩm Lệ nghĩ, hẳn là đang bận đi.
Nhưng mà, cho tới lúc cô tới hiện trường hoạt động, trước khi bước vào, giao điện thoại cho Cố Mãn Mãn, Cố Tri Dân vẫn không trả lời cô.
Cho dù là ngày thường, Cố Tri Dân không thể lập tức trả lời tin nhắn của cô, ít nhất cũng có thể trả lời trong vòng mười phút.
Trước giờ chưa từng bắt cô đợi lâu như vậy.
Là trong công ty xảy ra chuyện gì khó giải quyết sao?
Trong lòng Thẩm Lệ có chuyện, lúc ký vào sàn, trong lòng có chút không yên, xém chút bị vấp bậc thang, sau lưng có một bàn tay kịp thời vươn tới đỡ hông cô, lúc này mới khiến cô tránh khỏi ngã nhào xấu mặt trước mặt mọi người.
Giây phút được đỡ, Thẩm Lệ cảm thấy hơi thở quen thuộc.
Cô sững sốt, đáy mắt lướt qua vui vẻ.
Người đàn ông chó má Cố Tri Dân đó, không trả lời messenger của cô, thì ra là lén mò tới tham gia hoạt động.
Sau khi đứng vững, người sau lưng cũng kịp thời buông tay, Thẩm Lệ quay đầu: “Anh cũng…”
Lúc thấy rõ người đứng sau lưng mình là Lệ Tây Tước, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên: “Là Tây Tước à, cảm ơn cậu.”
Lệ Tây Tước là minh tinh lưu lượng trước đây từng cùng cô tham gia “Tôi và cuộc sống của tôi”, cũng là đàn em rất lễ phép.
Lúc ở trong tiết mục, ở chung cũng không quá tệ, ấn tượng của cô đối với cậu nhóc này vẫn tốt.
“Chị Thẩm, đã lâu không gặp.” Mắt Lệ Tây Tước sáng ngời, lại rũ mắt nhìn bậc thang: “Chị phải cẩn thận một chút.”
“Ừ, đi thôi.” Còn có máy ảnh đang chụp họ, không tiện ngừng lại quá lâu.
Lệ Tây Tước cũng biết, bèn không nói nhiều nữa, nhấc chân cùng Thẩm Lệ một trước một sau tiếp tục đi tới chỗ ký tên phía trước.