Hôm nay Hạ Diệp Chi mặc trang phục dự tiệc nên cố ý đi làm tóc.
Vì cố định kiểu tóc, nhà tạo mẫu tóc đã cài một chiếc kẹp vừa dài vừa mảnh lên tóc cô.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn Khanh Tần đang cười đến mức sắp không đứng lên được, chiếc xe chạy theo hình zic-zắc trên đường, một tay cô giữ tay vịn trên cánh cửa, tay còn lại lặng lẽ tìm kẹp trên tóc mình.
Rồi từ từ lấy xuống.
Sau đó, cô nhân lúc Khanh Tần đang đắc ý cười to, đột nhiên vươn tay kéo đầu Khanh Tần đang lái xe phía trước, một tay khác nhanh chóng đè chiếc kẹp lên cổ anh ta.
Hạ Diệp Chi trầm giọng nói: “Dừng xe.”
Tiếng cười của Khanh Tần đột ngột dừng lại.
Giống như băng cát-set bị kẹt, nghe rất quái dị đột ngột lạ thường.
Vì Khanh Tần bị Hạ Diệp Chi khống chế nên chiếc xe bắt đầu mất kiểm soát.
Hạ Diệp Chi cố gắng duy trì cân bằng cơ thể.
Giọng nói của cô cũng bình tĩnh đến lạ thường: “Anh không muốn gặp mặt Tô Miên nữa sao? Nếu anh vẫn muốn gặp cô ta thì ngừng xe!”
Hạ Diệp Chi cũng có người yêu, nên cô biết mùi vị khi yêu một người.
Cô biết khi yêu một người sẽ có rất nhiều luyến tiếc.
Mặc dù dáng vẻ Khanh Tần giống như muốn cùng chết với cô, nhưng nếu trong lòng anh ta có Tô Miên chắc chắn sẽ dao động.
Sự thật chứng minh, Hạ Diệp Chi đã thắng cược.
Bởi vì tốc độ xe đã bắt đầu chậm lại.
Điều này chứng tỏ Khanh Tần vẫn luyến tiếc Tô Miên, còn Hạ Diệp Chi đã nói trúng tâm sự trong lòng anh ta.
Hạ Diệp Chi lên tiếng: “Anh mở cửa xe ra.”
Trong xe rất yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của mình.
Lúc này, cô không dám thả lỏng một chút nào.
Nếu nói về thể lực, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Khanh Tần.
Chỉ cần cô thả lỏng một giây, rất có thể sẽ bị Khanh Tần tìm được cơ hội trở tay bắt cô.
Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, từng dây thần kinh trong đầu cô kéo căng.
“Hạ Diệp Chi, cô đúng là một trong số ít những người phụ nữ can đảm mà tôi từng thấy.” Giọng nói sâu xa của Khanh Tần vang lên, nếu nghe kỹ, cô có thể nghe ra ý tán thưởng.
Anh nói những lời này dường như cũng không muốn Hạ Diệp Chi đáp lại.
Anh ta tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng cô và Mạc Đình Kiên hại tôi quá thảm, Mạc Đình Kiên muốn giết chết tôi, nhốt tôi trong phòng rồi đốt phòng tôi, mặc dù tôi đã nhặt về một mạng, nhưng tôi đã bị hủy hoại rồi. Còn cô đã hại chết con tôi, sao tôi có thể không hận các người chứ?”
“Tôi nằm mơ cũng có thể thấy đứa bé với thân hình đầy máu tới hỏi tôi, tại sao không bảo vệ nó…”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì không nhịn được rùng mình.
Khanh Tần nói không sai.
Hạ Diệp Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ cần anh còn sống, Tô Miên cũng còn sống, hai người có thể có đứa bé khác, nhưng nếu anh cùng chết với tôi, vậy thì anh sẽ không có đứa con nào cả.”
“Ha ha!”
Khanh Tần cười lên mấy tiếng rồi đột ngột ngưng bặt, hỏi ngược lại: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, trên trán có giọt mồ hôi lăn xuống.
“Cũng đúng, Mạc Đình Kiên chết rồi, chắc chắn cô rất khó chịu đúng không?” Khanh Tần nói xong lại cười lên.
Giống như một người điên.
Có một giọt mồ hôi chảy vào mắt Hạ Diệp Chi, mắt cô có chút đau xót.
Cô ra sức chớp chớp mắt, rồi cúi đầu xuống.
“Đúng là tôi rất khó chịu, nhưng không phải anh may mắn hơn tôi sao? Chí ít Tô Miên vẫn còn sống…” Hạ Diệp Chi không biết mình đang vòng vo nói điều gì với Khanh Tần.
Cô chỉ biết mình nhất định phải kéo dài thời gian.