Cô ta quê ở thành phố Hà Dương, nhưng sống ở vùng ngoại ô thành phố.
Một người rất giản dị.
Hạ Diệp Chi tin vào con mắt nhìn người của Thời Dũng, cô hàn huyên với nữ giúp việc một chút, rồi quyết định thuê cô ta.
Nữ giúp việc đến làm ở nhà Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ cũng không bài xích nữ giúp việc mới tới này, điều này tốt hơn dự đoán của Hạ Diệp Chi nhiều.
*
Sự cố tông đuôi xe tiếp tục lên trang nhất mấy ngày.
Sau khi xác định con số thương vong cuối cùng, vẫn có hai người mất tích.
Trong đó một người chính là Mạc Đình Kiên.
Mạc Hạ đã dần quen với người trông trẻ mới, nhưng cũng chỉ dừng lại ở không bài xích mà thôi.
Nếu vẫn cứ không tìm thấy Mạc Đình Kiên, thì ban giám đốc Mạc thị sẽ có người đứng ngồi không yên.
Thời Dũng không chịu được áp lực, đành tìm đến Hạ Diệp Chi.
Anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách của Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi ngồi đối diện anh ta.
“Cô Hạ, cô cũng biết, cậu chủ đã mất tích nhiều ngày như vậy, ban giám đốc Mạc thị bên đó không đè xuống được.”
Thời Dũng nhìn tiều tụy hơn lần trước Hạ Diệp Chi nhìn thấy một chút.
Có thể là gần đây quá bận, quá mệt mỏi.
Hạ Diệp Chi chăm chú nhìn Thời Dũng, vẻ mặt nghiêm túc: “Trợ lý Thời, cậu hãy nói thật với tôi, rốt cuộc sự cố tông vào đuôi xe có phải là do Mạc Đình Kiên sắp xếp hay không?”
Thời Dũng hơi sửng sốt, nói: “Không phải.”
Hạ Diệp Chi chỉ nhìn anh không nói gì.
Lúc lâu sau, Thời Dũng hít sâu một hơi nói: “Cho tới giờ, Lưu Chiến Hằng đều ở trong bóng tối, cậu chủ thì luôn ở ngoài sáng, cậu ấy vốn có kế hoạch tránh khỏi ánh mắt công chúng, ở trong bóng tối giải quyết chuyện Lưu Chiến Hằng, nhưng sự cố lần này không hề nằm trong kế hoạch.”
Nói đến đây, Thời Dũng hơi dừng lại, tiếp tục: “Do đó, sự cố lần này, có thể là vì Lưu Chiến Hằng phát hiện ra ý đồ của cậu chủ, nên chủ động ra tay, muốn nắm quyền chủ động.”
Hạ Diệp Chi dừng một chút, hỏi: “Rốt cuộc tại sao Lưu Chiến Hằng phải trăm phương nghìn kế đối phó Mạc Đình Kiên?’”
Lần này Thời Dũng không do dự: “Tôi không biết.
Lúc trước anh cũng từng hỏi Mạc Đình Kiên, nhưng Mạc Đình Kiên cũng không nói gì.
Hạ Diệp Chi nhớ ra trong thông báo cuối cùng về sự cố đã đưa tin là có hai người mất tích.
“Trong sự cố này có hai người mất tích, ngoài Mạc Đình Kiên, người kia là ai?” Hạ Diệp Chi hỏi Thời Dũng.
Thời Dũng nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hạ Diệp Chi: “Ý của cô là, người mất tích cùng cậu chủ có thể chính là Lưu Chiến Hằng?”
“Tôi chỉ suy đoán mà thôi.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi ngưng trọng: “Tôi nghe Tạ Ngọc Nam nói, sau khi Mạc Đình Kiên xảy ra tai nạn xe cộ thì Lưu Chiến Hằng cũng mất tích.”
“Dù địa hình dưới vách núi hơi dốc đứng, nhưng không có sông không có biển, cũng không phải khu vực không người, người sống sờ sờ ngã xuống không thể sống không thấy người chết không thấy xác…”
Thời Dũng nghe Hạ Diệp Chi nói vậy, vẻ mặt khẽ biến.
Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Có hai khả năng, thứ nhất, Mạc Đình Kiên căn bản không cùng xe rơi xuống vách núi, thứ hai, sau khi Mạc Đình Kiên rơi xuống vách thì bị Lưu Chiến Hằng mang đi.”
“Nếu như là khả năng thứ hai, điều đó chứng minh Mạc Đình Kiên nhất định còn sống. Nếu như… có gì không hay xảy ra với Mạc Đình Kiên, Lưu Chiến Hằng sẽ không mất tích theo, vì mục đích ban đầu của anh ta là đối địch với Mạc Đình Kiên…”
Nếu Mạc Đình Kiên không có ở đây, tất nhiên Lưu Chiến Hằng không cần thiết làm những chuyện này.
Nghe Hạ Diệp Chi nói nhiều như vậy, vẻ mặt Thời Dũng biến đổi liên tục, cuối cùng cau mày nói: “Bây giờ nếu chúng ta muốn tìm được cậu chủ, trừ phi chính cậu chủ liên lạc với chúng ta, hoặc là chúng ta tìm được Lưu Chiến Hằng.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Không sai.”