Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Đình Kiên cũng giống như mọi khi, mặc một bộ âu phục phẳng phiu được thiết kế sẵn, sắc mặt âm u, hơi thở toát ra vẻ lạnh lẽo.

Hai tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, tuy anh chưa nói gì, nhưng Hạ Diệp Chi đã cảm nhận được áp lực nặng nề đến từ anh.

Hạ Diệp Chi nhớ lại chuyện hôm qua mình đã làm với anh ở Kim Hải, vô thức lui về sau một bước, kéo vạt áo Mạc Gia Thành nhỏ, hỏi nhỏ: “Cậu biết quán net có cửa sau không?”

Mạc Gia Thành nhỏ cho rằng cô sợ khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên, thật ra cậu cũng sợ, nhưng cậu là đàn ông, không thể nào mất mặt trước mặt phụ nữ.

Cậu ra vẻ bình tĩnh trấn an cô: “Chị đừng sợ, người anh ấy tìm là tôi, sẽ không làm gì chị đâu.”

Hạ Diệp Chi khóc không ra nước mắt, đọc full tại truyen.one cô cảm thấy người nói câu này phải là cô mới đúng.

Mạc Gia Thành nhỏ nói xong, bước lên che chở trước mặt Hạ Diệp Chi, ngẩng đầu hô lớn với Mạc Đình Kiên: “Em sẽ trở về với anh, anh đừng đụng đến chị ấy.”

Vừa nói xong, cậu liền thấy ánh mắt Mạc Đình Kiên trở nên lạnh như băng.

Mạc Gia Thành nhỏ rụt cổ một cái, nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm, vẻ mặt không sợ hãi mà đứng chắn trước mặt Hạ Diệp Chi.

Nếu như không phải vì Mạc Gia Thành nhỏ đến giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, Hạ Diệp Chi có lẽ sẽ thấy hơi cảm động.

Có điều sau khi Mạc Gia Thành nhỏ nói xong, sắc mặt Mạc Đình Kiên càng thêm âm trầm, nếu để Mạc Gia Thành nhỏ nói tiếp, chắc chắn kết cục của cô sẽ càng thảm hại hơn.

Hạ Diệp Chi kéo Mạc Gia Thành nhỏ xoay người chạy thẳng vào trong quán net.

Mạc Gia Thành theo bản năng mà chạy theo cô, nhưng chạy được vài bước, cậu liền hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Chị chạy cái gì? Mặc dù anh họ tôi là một Đại Ma Vương, nhưng anh ấy sẽ không ăn hiếp phụ nữ.”

Đại Ma Vương?

Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy biệt danh này rất hợp.

Nhưng mà, Mạc Đình Kiên không ăn hiếp phụ nữ?

Ha ha, nói dối, cô không tin!

“Đừng nói nhảm nữa, cậu biết cửa sau của quán net không?” Hạ Diệp Chi không kịp giải thích với cậu điều gì.

Mạc Gia Thành nhỏ gật đầu: “Biết.”

Tối hôm qua cậu đi vệ sinh có nhìn thấy cửa sau.

Có điều, lúc hai người chạy đến cửa sau lại bị vệ sĩ của Mạc Đình Kiên chặn lại.

Mạc Gia Thành nhíu mày: “Các anh muốn làm gì?”

Cô không ngờ Mạc Đình Kiên đã sắp xếp người chặn ở cửa sau.

Mạc Gia Thành cũng cực kỳ nổi giận: “Các anh mau thả chúng tôi đi!”

Vệ sĩ không chút nao núng: “Cậu chủ nhỏ, mợ chủ, xin đừng khiến chúng tôi khó xử.”

Mợ chủ gì cơ?” Vẻ mặt Mạc Gia Thành nhỏ ngơ ngác.

Vệ sĩ nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi, không nói gì.

Hạ Diệp Chi cũng biết hôm nay mình chắc chắn không thoát nổi lòng bàn tay Mạc Đình Kiên, cô vỗ vỗ bả vai Mạc Gia Thành nhỏ: “Tôi chính là “người vợ xấu xí” của Mạc Đình Kiên mà cậu vẫn hay nói.”

Mạc Gia Thành: (⊙o⊙)…



Hai người Mạc Gia Thành và Hạ Diệp Chi thân cô thế cô, cuối cùng vẫn phải đi theo vệ sĩ.

Hạ Diệp Chi lại nhìn thấy chiếc xe Bentley phiên bản số lượng giới hạn toàn thế giới kia, hai tay Mạc Đình Kiên đặt trong túi quần, mặt không biểu cảm mà nhìn Hạ Diệp Chi, giọng nói lạnh tanh: “Không chạy nữa?”

Thật ra trong lòng Hạ Diệp Chi cũng hơi lo lắng, nhưng mà dù thua cuộc cũng không thể yếu thế, cô hất cằm lên, vẻ mặt không sợ hãi mà nhìn anh: “Chưa ăn cơm, chạy không nổi.”

Mạc Gia Thành còn đang đắm chìm trong tin tức mang tính oanh tạc “Hạ Diệp Chi là vợ của Mạc Đình Kiên”, vẫn chưa kịp phản ứng.

Mạc Đình Kiên không nói nhiều, trực tiếp mở cửa xe, đẩy Hạ Diệp Chi vào.

Ngay sau đó, anh quay đầu liếc sang Mạc Gia Thành vẫn còn trong trạng thái mơ màng: “Một lát nữa sẽ tính sổ với cậu.”

Mạc Gia Thành run rẩy, nhanh chóng chui vào trong xe.



Trong xe, Hạ Diệp Chi ngồi dựa vào trong góc, nhàm chán nghịch điện thoại.

Tuy cô hơi chột dạ, nhưng vẫn muốn giả vờ ra vẻ không sao.

Dù sao thì, so với chuyện mà Mạc Đình Kiên đã làm, những việc cô làm đều không đáng kể.

Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa trầm: “Có muốn nói gì không?”

“Không có gì để nói.” Hạ Diệp Chi để điện thoại di động xuống, ngước mắt hỏi anh: “Còn anh?”

“Không phải cô đã biết rồi sao?” Giọng điệu Mạc Đình Kiên bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Dường như anh ta không hề áy náy chút nào đối với chuyện anh lừa gạt Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi tức giận đến mức bật cười: “Cũng đúng nhỉ, anh bỏ ra gần một nghìn tỉ mua về món đồ chơi này, muốn chơi với cô ấy như thế nào là quyền của anh.”

Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu: “Hạ Diệp Chi.”

Anh không thích giọng điệu tự giễu này của Hạ Diệp Chi.

“Sao hả? Anh làm thì được, còn tôi nói thì không được?” Hạ Diệp Chi không chịu yếu thế trừng mắt lại, đuôi mắt bén nhọn, có chút kiêu căng.

Châm chọc khiêu khích, miệng lưỡi sắc bén!

Mạc Đình Kiên nhìn cô, hai mắt híp lại, lời nói mang theo sự uy hiếp: “Cô nói lại lần nữa xem.”

“Tôi nói anh làm thì được…Ưm…”

Hạ Diệp Chi còn chưa nói xong đã bị Mạc Đình Kiên chặn môi.

Tên khốn kiếp.

Hạ Diệp Chi dùng cả tay chân để giãy dụa mà vẫn vô ích, Mạc Đình Kiên ôm cô vào trong lòng thật chặt, khiến cô không thể nhúc nhích.

Ở đâu ra một kẻ bắt nạt như vậy?

Lừa gạt cô thê thảm như vậy, bây giờ lại còn quang minh chính đại mà làm chuyện thân mật với cô.

Chuyện tốt gì Mạc Đình Kiên cũng chiếm hết, ở đâu ra mà hời như vậy!

Hạ Diệp Chi hung hăng cắn môi anh một cái, Mạc Đình Kiên bị đau nhẹ, “hít hà” một tiếng, tay liền buông lỏng ra.

Đúng lúc ô tô đã dừng lại, Hạ Diệp Chi đẩy anh ra liền mở cửa chạy xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.

Mạc Đình Kiên xuống sau, vươn tay ra quẹt môi một cái, mắt vừa nhìn xuống đã thấy trên đó dính vết máu.

Thời Dũng đứng bên cạnh yên lặng đưa khăn tay cho Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên nhận lấy lau vết máu trên môi, chậm rãi bước vào biệt thự.

Mạc Gia Thành đi phía sau anh, miễn cưỡng theo vào biệt thự.

Nhìn Mạc Đình Kiên ngồi xuống ghế salon, cậu cũng định ngồi xuống theo, lại nghe thấy giọng nói không có tình cảm của Mạc Đình Kiên vang lên: “Anh cho cậu ngồi chưa?”

Mạc Gia Thành rùng mình một cái, lập tức đứng thẳng người, vâng lời răm rắp.

Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất anh họ Mạc Đình Kiên này.

Hạ Diệp Chi cũng không trở về phòng mà trốn ở cầu thang lầu hai, im lặng nhìn chằm chằm xuống phòng khách.

Nhìn Mạc Gia Thành câm như hến đứng yên đó, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, Hạ Diệp Chi không khỏi than thở, nếu như Mạc Đình Kiên sống trong thế giới động vật, vậy nhất định cũng là Chúa tể sơn lâm, Vua của muôn loài.

“Anh cậu biết chuyện cậu về nước chưa?”

Cô của Mạc Đình Kiên mười tám tuổi đã sinh ra Tư Thừa Ngọc, sau đó đến ba mươi bốn tuổi mới sinh tiếp Mạc Gia Thành, không giống với những đứa trẻ lớn như bọn họ, cả nhà cô đều cực kỳ nuông chiều Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành tính tình năng động nhanh nhẹn, thường trốn nhà đi chơi, cả nhà cô cũng đã quen từ lâu.

Nhưng nếu cô biết lần này Mạc Gia Thành chạy đến thành phố Hà Dương, chắc chắn cô sẽ gọi điện cho anh, nhóc con mới mười bốn tuổi, một mình vượt biển chạy về nước, bọn họ đương nhiên cũng sẽ lo lắng.

Cô đến bây giờ vẫn chưa gọi điện cho anh, chắc chắn là còn chưa biết chuyện Mạc Gia Thành trở về.

Mà anh trai Mạc Gia Thành – Trần Tuấn Tú hiện giờ đã ở tại thành phố Hà Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK