Cho đến bây giờ, Hạ Diệp Chi cũng không biết Mạc Đình Kiên đắc tội với Lưu Chiến Hằng ở đâu, hoặc hai người có có khúc mắc gì.
Lưu Chiến Hằng được nhận nuôi từ nhỏ, lớn lên ở nước ngoài, Mạc Đình Kiên sống ở trong nước đến năm mười mấy tuổi mới xuất ngoại. Theo lẽ thường, trước đây hai người này sẽ không xuất hiện cùng lúc mới đúng.
“Vì sao phải làm như vậy?” Hạ Diệp Chi hỏi tại sao Lưu Chiến Hằng lại phải thôi miên Mạc Đình Kiên.
Nếu như Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên đã không có ác cảm với nhau, vậy Lưu Chiến Hằng làm như này, nhất định có lý do của anh ta.
“Sự việc đến bây giờ, nói với em cũng không sao cả.” đôi mắt Lưu Chiến Hằng lóe lên vẻ đắc ý: “Mạc Đình Kiên nhận được quá nhiều thứ không thuộc về anh ta, anh ta có tư cách gì có được hạnh phúc? Tôi chính là muốn xem anh ta tự tay phá hủy hạnh phúc mà bản thân anh ta không dễ có được.”
“Nhưng không ngờ, chấn thương của em quá nghiêm trọng, ngủ 3 năm mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, lại bị mất trí nhớ!”
Giọng điệu của Lưu Chiến Hằng tràn đầy sự thương xót, Hạ Diệp Chi cảm thấy, dáng vẻ lúc này của anh ta giống một tên biến thái đầu óc không bình thường.
Hạ Diệp Chi làm sao có thể ngờ được lý do là như vậy, thúc đẩy Lưu Chiến Hằng thôn miên Mạc Đình Kiên.
“Anh chỉ muốn khiến Mạc Đình Kiên quên đi tôi? Xa cách tôi?”
“Em cũng có thể hiểu như thế.”
Lưu Chiến Hằng cười một tiếng, u ám mà đắc ý.
“Sau này, khi tôi khôi phục trí nhớ, anh đã cố ý sắp xếp tôi trở về bên cạnh Mạc Đình Kiên?”
“Đương nhiên, điều tôi muốn thấy nhất chính là Mạc Đình Kiên dựa vào bản năng của mình để làm tổn thương người mà mình yêu nhất. Tự nhiên phải khiến em quay lại bên cạnh anh ta, nhưng…”
Lưu Chiến Hằng dừng một chút, nói: “Em đối với Mạc Đình Kiên quan trọng hơn tôi tưởng tượng, em khiến anh ta trong thời gian ngắn như vậy bắt đầu khôi phục ký ức, phá vỡ thế giới mà tôi đã xây dựng lên qua việc thôi miên anh ta….”
“Anh có bệnh sao” Câu hỏi này của Hạ Diệp Chi, hỏi rất chân thật.
Cô thật sự cảm thấy Lưu Chiến Hằng có bệnh.
Mà còn là bệnh tâm thần rất nghiêm trọng.
Anh ta chính là thấy cuộc sống của Mạc Đình Kiên quá tốt đẹp, liền cố ý thôi miên Mạc Đình Kiên, khiến Mạc Đình Kiên hoàn toàn quên đi Hạ Diệp Chi, chia rẽ hai người đang yêu nhau, để thỏa mãn suy nghĩ lệch lạc trong lòng của anh ta.
Khiến cho Mạc Đình Kiên quên đi Hạ Diệp Chi, điều này còn nham hiểm hơn trực tiếp đâm Mạc Đình Kiên một nhát dao.
Hành vi của Lưu Chiến Hằng, đánh vào tư tưởng.
Chấn thương trên người, luôn có thể hồi phục, nhưng nếu như trái tim của một người chết đi, sống cũng không khác gì người chết.
Đây chính là điểm đáng sợ của Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi chỉ cảm thấy cả người đều phát lạnh.
Khuôn mặt cô tê dại, người cứng đờ, nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng.
Đột nhiên Lưu Chiến Hằng giơ tay vỗ vai cô: “Em không tò mò bên trong như thế nào sao? Đi vào xem một chút đi.”
Sau khi làm nhiều việc như vậy, Lưu Chiến Hằng vậy mà còn có thể giống như chưa có việc gì, giọng nói như đang tán gẫu cùng với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi giống như né tránh ôn dịch, tránh thoát bàn tay của Lưu Chiến Hằng.
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng liền sa sầm xuống.
Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng, quay người đi vào.
Mà Hạ Diệp Chi, lại bị người của Lưu Chiến Hằng áp giải vào trong.
Biệt thự sử dụng hệ thống nhận dạng mống mắt, điều này cho thấy hệ số an toàn của ngôi nhà này rất cao.
Người bên ngoài không thể dễ dàng đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra ngoài một cách dễ dàng.
Càng đi vào trong, Hạ Diệp Chi mới phát hiện bên trong đều là những thiết bị công nghệ cao.
Thân phận của Lưu Chiến Hằng ngày càng khó xác định.
Cô cũng ngày càng khẳng định, giữa Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên nhất định có mối hận thù gì đó mà người khác không biết.
Mà mối hận thù này, ngay cả Mạc Đình Kiên cũng không biết.
Hạ Diệp Chi bị áp giải đi vào trong, nhưng sau khi đi vào, thuộc hạ của Lưu Chiến Hằng liền buông cô ra.
Hạ Diệp Chi không thể nhớ được đã đi qua bao nhiêu cánh cửa.
Cuối cùng, cô bị đưa vào một căn phòng toàn những âm thanh của máy móc.
Mùi thuốc khử trùng xộc tới, vô cùng gay mũi.
Hạ Diệp Chi bị Lưu Chiến Hằng khống chế, chỉ có thể đi theo anh ta vào trong.
Đúng lúc này, có một người đàn ông mặc áo trắng giống như bác sĩ đi tới.
Vị bác sĩ cúi đầu kính cẩn với Lưu Chiến Hằng: “Ông chủ.”
Kể từ lúc Lưu Chiến Hằng bước vào căn phòng này, biểu cảm liền thay đổi. Anh ta nhìn vị bác sĩ này, hỏi một câu: “Tình hình thế nào rồi?”.
Vị bác sĩ đẩy kính ra, lúng túng nói: “Vẫn giống như trước.”
Sau đó, trong phòng liền yên tĩnh lại, âm thanh của những thiết bị vô cùng chói tai.
Hạ Diệp Chi nhìn ra phía sau bác sĩ, mơ hồ nhìn thấy một chiếc giường bệnh.
Trên giường bệnh hơi nhô lên một chút, có một người nằm trong đó.
Cô đột nhiên nhớ lại, lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Lưu Chiến Hằng và Ly.
Cô gái tên “Loan Loan” dựa vào máy thở để sống, đang nằm trên giường sao?
Hạ Diệp Chi không ngờ, Lưu Chiến Hằng sẽ trực tiếp đưa cô đến thăm “Loan Loan”
“Ra ngoài!” Trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng rất rõ ràng có thể nghe ra cơn thịnh nộ đang được kìm nén lại.
Anh chính là kêu vị bác sĩ ra ngoài.
Bác sĩ nghe thấy lời của anh ta, cũng không dám nhiều lời, lùi lại vài bước mới quay người đi ra ngoài.
Vị bác sĩ này nói là anh ta rất tôn trọng Lưu Chiến Hằng, nhưng đúng hơn là sợ hãi.
Lưu Chiến Hằng đi thẳng đến giường bệnh.
Hạ Diệp Chi cách sau anh ta khoảng một bước, cũng đi qua.
Quả nhiên có một cô gái nằm trên giường, da cô nhợt nhạt mà trong suốt, đang đeo máy thở, trên người được tiếp nối với vô số thiết bị, hơi thở yếu ớt như không còn sự sống.
Xem ra còn rất trẻ, trông rất xinh đẹp, hàng lông mi dài, nếu mở mắt, nhất định là một cô gái rất thông minh hoạt bát.
Mặc dù Hạ Diệp Chi hận Lưu Chiến Hăng nhưng sự thương người vẫn còn tồn tại trong cô.
Bất cứ ai nhìn thấy một cô gái tràn đầy thanh xuân, không có sự sống nằm trên giường như này, trong lòng đều sẽ sinh ra một chút thương cảm.
Hạ Diệp Chi cũng như thế.
Lưu Chiến Hằng nghiêng người, đưa tay lên xoa đầu cô gái, đây là một động tác rất bình thường, lại vô cùng dịu dàng.
Lời nói ra, lại như đang hỏi Hạ Diệp Chi: “Em đoán em ấy nằm ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Hạ Diệp Chi làm sao biết được cô ấy nằm bao nhiêu năm rồi.
Lưu Chiến Hằng cũng không yêu cầu cô trả lời, Hạ Diệp Chi liền trầm mặc, không lên tiếng.
Qua mấy giây, Lưu Chiến Hằng mới chậm rãi nói: “Mười mấy năm rồi, cụ thể mười mấy năm, anh cũng không nhớ rõ nữa.”
Giọng nói của anh ta nghe có chút cảm thán.
Anh thu tay lại, đứng thẳng người, ánh mắt rơi trên người Hạ Diệp Chi: “Mỗi năm, sự sống của em ấy càng yếu hơn, nhưng ba năm trước, em ấy đã có một cơ hội sống.”
Ba năm trước?
Lại là ba năm trước!
Não của Hạ Diệp Chi nhanh chóng vận động.
Ba năm trước, Lưu Chiến Hằng đã cứu sống cô.
Trước đây, Mạc Đình Kiên đã nói qua, Lưu Chiến Hằng đã bí mật điều tra báo cáo y tế của cô, đặc biệt quan tâm đến sức khỏe của cô.
Mà tất cả điều này, tại thời điểm này đã có câu trả lời.
Hạ Diệp Chi nói câu đầu tiên từ khi bước vào phòng: “Tôi là sự sống của cô ấy?”.