Đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Cố Tri Dân đang dán mắt vào điện thoại đợi chờ mòn mỏi.
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc, vẫn là không nói cho Cố Tri Dân biết cô đã liên lạc với Thẩm Lệ.
Đôi oan gia này cứ đấu qua đấu lại, nhưng cô vẫn nghiêng về phía Thẩm Lệ hơn.
Ý đồ của Cố Tri Dân không thành, Thẩm Lệ chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh đột nhiên liếc nhìn cô, Hạ Diệp Chi chột dạ, lập tức cúi đầu xuống.
“Ăn nhiều một chút.”, Mạc Đình Kiên gắp cho cô miếng bánh điểm tâm, vẻ mặt có lẽ là đã biết hết sự tình.
Còn Cố Tri Dân thì vẫn đang bồn chồn lo lắng, thì thầm: “Sao cô ấy vẫn chưa đến tìm mình?”
Hạ Diệp Chi giả vờ như không nghe thấy, thản nhiên gắp thức ăn.
Khi gần ăn xong bữa sáng thì Thẩm Lệ đã đến.
Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy nhưng Mạc Đình Kiên đã ngăn cô lại nói: “Để anh đi.”
Cửa vừa mở, Thẩm Lệ nhìn thấy người mở cửa là Mạc Đình Kiên, cô theo bản năng chắp hai tay lại một cách đoan trang: “Cái đó… tôi…”
Mặc dù biết vì Hạ Diệp Chi nên thái độ của Mạc Đình Kiên đối với cô ta cũng coi như tương đối tốt nhưng dù vậy, trong lòng Thẩm Lệ vẫn luôn có một nỗi sợ hãi.
“Cô ấy đang ở trong chờ cô.”, anh cắt lời Thẩm Lệ, lùi sang một bên, có ý mời cô ta vào trong.
Anh ta hiểu rõ Cố Tri Dân, cũng hiểu rõ Hạ Diệp Chi.
Vì vậy, dù là chuyện Cố Tri Dân chụp ảnh chung với Hạ Diệp Chi, hay việc Hạ Diệp Chi lấy điện thoại của anh ta làm gì, Mạc Đình Kiên đều biết rõ.
Thẩm Lệ có chút thận trọng: “Cảm ơn.”
Nói xong cô ta phi vào trong như một tên trộm.
Nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, Hạ Diệp Chi đã đi ra khỏi phòng ăn, vì vậy Thẩm Lệ vừa bước vào đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang trong phòng khách.
“A!!!”, Thẩm Lệ phấn khích hét lên: “Diệp Chi!”
Cô ta chạy tới ôm chầm lấy Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên ở phía sau nhìn thấy cảnh này liền chau mày, giơ tay lên có ý muốn đẩy Thẩm Lệ ra.
Nhưng Hạ Diệp Chi cảnh cáo liếc nhìn anh ta.
Mạc Đình Kiên trầm lặng nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng không có ra tay.
Hạ Diệp Chi buông Thẩm Lệ ra, cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là không thể đứng quá lâu, cũng không tiện đi ra đường.”
Thẩm Lệ vừa nghe vậy đã vội vã đỡ lấy cô: “Vậy thì mau ngồi xuống đi.”
Hạ Diệp Chi lại hỏi: “Cậu đã ăn gì chưa?”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Vẫn chưa, vừa xong việc đêm qua liền chạy tới đây, mới chợp mắt được một lúc…”
“Vậy thì cùng ăn đi.”, Hạ Diệp Chi kéo tay cô ta vào phòng ăn.
Mạc Đình Kiên ôm lấy hai cánh tay, thiết nghĩ phòng ăn vốn dành cho hai người giờ lại biến thành nơi tụ tập của bốn người.
Vậy cũng thôi đi, nhưng Hạ Diệp Chi còn lôi Thẩm Lệ vào trong, hoàn toàn không để ý gì đến anh ta.
Hạ Diệp Chi dường như biết Mạc Đình Kiên có vẻ không hài lòng, lúc này mới quay đầu lại nhìn, cười nói: “Anh cũng lại đây ăn đi.”
Cô vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh.
Mạc Đình Kiên sắc mặt không vui bước tới ngồi xuống.
Cố Tri Dân đợi mãi cũng không thấy Thẩm Lệ tìm đến, giờ cô ta đã đến thật, liền mở miệng nói: “Thẩm Tiểu Lệ, thật là trùng hợp.”
“Đúng là trùng hợp, Cố, Tổng.”, hai chữ đằng sau cô đọc ngắt ra từng chữ một, cố tình mỉa mai anh ta.
Cố Tri Dân cắn răng: “Không còn cách nào khác, duyên phận chúng ta quá sâu đậm rồi.”
Thẩm Lệ cười lạnh lùng nói: “Cũng không sâu đậm bằng duyên phận giữa anh và Tiêu Văn.
Cố Tri Dân cũng cười đáp lại: “Sao bằng được quan hệ giữa cô và Tần Ngữ Minh.”
Hạ Diệp Chi đã quá quen với việc hai người hễ gặp nhau là cãi cọ, nhưng có điều…
Cô quay lại hỏi Thẩm Lệ: “Tần Ngữ Minh là ai?”