Hạ Diệp Chi thấy cậu ta như vậy, có chút không thể chịu được mà nói ra.
Mạc Gia Thành chậm chạp không lên tiếng, đứng nguyên tại vị trí không hề di chuyển.
Hạ Diệp Chi thấy vậy, nhẹ giọng gọi cậu ta: “Tiểu Thành?”
Mạc Gia Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: “Chị Diệp Chi, chị nói muốn em nói chuyện trực tiếp với anh ấy?”
Hạ Diệp Chi cho rằng cậu ta đã nghĩ thông suốt, gật đầu: “Ừ.”
Không ngờ, Mạc Gia Thành lại nói một câu: “Vậy anh ấy bức mẹ em đến phát điên, lúc đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần, anh ấy có nói chuyện với em không?”
Nói đến phía sau, giọng nói của Mạc Gia Thành có chút khàn.
Hạ Diệp Chi mở to mắt: “Cậu nghe ai nói?”
Mạc Gia Thành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, giống như xác định lại suy nghĩ của mình, từ từ hỏi: “Chị cũng biết đúng không?”
Chắc chắn Hạ Diệp Chi biết tất cả mọi chuyện.
Lúc đó, cô cảm thấy không nói với Mạc Gia Thành những chuyện bẩn thỉu của nhà họ Mạc, là vì muốn tốt cho Mạc Gia Thành.
Nhưng lúc này, bị Mạc Gia Thành chất vấn như vậy, cô cũng không chắc chắn những việc bản thân mình và Mạc Đình Kiên làm rốt cuộc là đúng hay sai.
“Chị cũng biết.” Đây là lần đầu tiên, Mạc Gia Thành nói một câu khẳng định.
Biểu cảm của cậu ta có chút đau thương xen lẫn sự thất vọng.
Hạ Diệp Chi đối mặt với dáng vẻ như này của Mạc Gia Thành, không nói được một câu phủ nhận.
Cô không có cách nào nói dối Mạc Gia Thành.
Cũng không nói ra tất cả là vì tốt cho cậu ta,
Ước nguyện ban đầu của Mạc Đình Kiên chắc chắn là vì tốt cho Mạc Gia Thành.
Nhưng nhìn Mạc Gia Thành, cậu ta cảm thấy tốt sao?
“Người em tin tưởng ngưỡng mộ nhất lại là người bức mẹ tôi đến phát điên.” Đôi mắt Mạc Gia Thành đầy sự đau đớn: “Còn giấu tôi nhiều năm như vậy, nếu như bây giờ tôi không biết, các người muốn giấu tôi cả đời sao?”
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, lại không thể nói lên lời.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, mà Mạc Gia Thành lúc này rõ ràng có chút không bình tĩnh, nếu như thay Mạc Đình Kiên nói, chỉ khiến Mạc Gia Thành càng tức giận.
Nghe giọng điệu của Mạc Gia Thành, cậu ấy thậm chí còn oán trách cả Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi khẽ thở dài.
Sự việc đã đến nước này, cô cũng không thể nói điều gì.
Có thể nhìn ra Mạc Gia Thành không có ý muốn làm tổn thương cô, cậu ta chỉ muốn ép Mạc Đình Kiên giải thích rõ ràng về chuyện của mẹ cậu ta Mạc Liên.
Mạc Gia Thành cũng không có ý định nghe được gì từ Hạ Diệp Chi, thấy cô không nói chuyện, tự mình quản việc của mình nói: “Chị Diệp Chi, em thật sự rất thích chị, bất kể chị với anh họ trước đó như thế nào, trong lòng em chị vẫn là chị của em, em sẽ không làm khó chị, chị cứ yên tâm ở đây một thời gian.”
Mạc Gia Thành nói xong liền đi ra ngoài.
Yên tâm ở đây?
Hạ Diệp Chi không nhịn được lại thở dài.
Lúc này Mạc Đình Kiên có lẽ đã phát điên, sao cô có thể yên tâm ở đây chứ?
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Mạc Gia Thành, Hạ Diệp Chi cố gắng thử di chuyển cơ thể của mình.
Trong khoảng thời gian này vì uống thuốc của Lưu Chiến Hằng nên tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, cảm thấy khí lực của bản thân lớn hơn trước không ít.
Cô dịch chuyển vị trí trên giường, không cẩn thận ngã xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”.
Tiếng động có chút lớn, Hạ Diệp Chi có chút lo lắng nhìn cánh cửa.
Giây tiếp theo, cửa phòng một lần nữa được mở ra.
Mạc Gia Thành đẩy đồ ăn đi vào.
Cậu ta không có phản ứng gì, liếc nhìn Hạ Diệp Chi đang ngồi dưới đất, giống như chưa từng nhìn thấy.
Đặt đồ ăn nhanh lên bàn, vừa mở đồ ăn ra, vừa nói với Hạ Diệp Chi: “Em đã mua những món mà chị thích.”