Cô trực tiếp gọi điện cho Cố Tri Dân.
Có lẽ Cố Tri Dân đang ở trong phòng bao nên không nghe máy.
Cô cúp điện thoại, gọi cho Thẩm Lệ.
Ngược lại Thẩm Lệ nghe máy rất nhanh: “Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Bên cậu sao rồi? Có nhìn thấy người không?”
Thẩm Lệ: “Không thấy, bên cậu thì sao?”
“Có một hành lang bị hỏng camera, tớ vừa gọi điện cho Cố Tri Dân nhưng anh ấy không nghe, giờ tớ đi tới hành lang bị hỏng camera đó xem thử.”
“Được.” Thẩm Lệ biết giờ cô có an ủi cô ấy cũng vô dụng, nhưng cô vẫn nói một câu: “Hạ Hạ là cô bé ngoan, chắc chắn con bé sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Ừm.”
Hạ Diệp Chi cúp máy, ra khỏi phòng giám sát.
Cô đi tới hành lang bị hỏng camera đó.
Hành lang này có ba phòng bao, đều là những phòng bao xa hoa.
Hạ Diệp Chi tiện tay kéo một cậu nhân viên: “Cậu tới gõ cửa đi, nói với người trong phòng bao rằng tổng giám đốc Cố muốn tặng rượu cho họ.”
“Nhưng tổng giám Cố…” Cậu nhân viên hơi do dự.
Hạ Diệp Chi không cho anh ta cơ hội lên tiếng, trực tiếp đẩy anh ta tới cửa: “Một là bước vào, hai là bị đuổi việc.”
Cậu nhân viên không còn cách nào khác đành gõ cửa bước vào.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa nhìn vào trong, bên trong khá đông, ngồi quây kín quanh bành, có người cô quen cũng có người cô không quen.
Cậu nhân viên vừa ra ngoài đã bị Hạ Diệp Chi đẩy tới trước cửa một phòng bao khác.
Người trong phòng bao này ít hơn người bên kia, cũng có mấy người cô quen.
Dù sao giới này lớn như vậy, đương nhiên người trong giới cũng nhiều.
Cuối cùng đến phòng bao còn lại.
Cậu nhân viên gõ cửa rất lâu nhưng bên trong không đáp lại.
Anh ta quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi thì thấy vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi lên tiếng: “Cảm ơn cậu, cậu đi làm việc đi.”
Cậu nhân viên kia rời đi, Hạ Diệp Chi gõ cửa hai lần.
Bên trong vẫn không đáp lại.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa một lát rồi đưa tay dùng sức đẩy cửa.
Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo.
Trước bàn ăn hình tròn chỉ có một người đàn ông.
Khi cô nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, trái tim đang treo lơ lửng của Hạ Diệp Chi đã trở về vị trí ban đầu.
Cô nhìn Mạc Đình Kiên đang ngồi bên bàn ăn, bình tĩnh nói: “Quả nhiên là anh.”
Mạc Hạ chỉ gần gũi với mấy người, cô bé thông minh lại có tính cảnh giác cao, chắc chắn người khác không thể dùng kẹo hay đồ chơi để dụ đi được.
Sau sự hoảng loạn ban đầu, khi Hạ Diệp Chi tìm kiếm một lượt đã bình tĩnh trở lại.
Ngoài Mạc Đình Kiên ra, ai có thể khiến Mạc Hạ vừa nhìn thấy đã đuổi theo chứ?
Thời tiết cuối tháng 6 đã hơi nóng bức, Mạc Đình Kiên mặc một chiếc áo màu đen, đầu tóc được cắt tỉa gọn gàng.
Không biết có phải do anh cắt tóc ngắn hay không, hình như cô thấy anh ngày càng gầy đi.
Mạc Đình Kiên chỉ nhướng mày không nói gì.
Hạ Diệp Chi đóng cửa phòng bao lại, đi tới đứng trước mặt Mạc Đình Kiên, hỏi anh: “Hạ Hạ đang ở đâu?”
“Giờ em mới biết tìm tôi đòi Hạ Hạ sao? Lúc đầu em phát video Tô Miên trong lễ cưới, không phải lá gan của em rất lớn sao?” Đôi mắt Mạc Đình Kiên sâu như hầm băng, Hạ Diệp Chi không hiểu cảm xúc ẩn chứa trong mắt anh.
“Anh cố ý đi tìm Mạc Hạ, giờ lại giấu con bé đi, anh đang trả thù chuyện tôi phát video của Tô Miên trong lễ cưới sao?”
Hạ Diệp Chi nói xong, Mạc Đình Kiên chỉ nheo mắt không tỏ rõ ý kiến.
Hạ Diệp Chi khẽ cười, cúi người, chống hai tay lên bàn ăn, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên, nói chậm rãi: “Anh cho rằng… tôi sẽ tin sao?”
Con ngươi Mạc Đình Kiên đột nhiên co rút lại, vẻ mặt hơi bối rối.