Hạ Diệp Chi còn muốn nói gì đó, thì liếc thấy Tạ Sinh đột nhiên giơ tay.
Người trợ lý đứng sau lưng ông lập tức lấy một ống kim.
Bên trong xi lanh còn chứa chất lỏng trong suốt.
Hạ Diệp Chi nhận ra được Tạ Sinh muốn làm gì, cô bất giác thu mình lại.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có hai người tiến tới, giữ chặt lấy cô.
Hạ Diệp Chi giãy giụa ầm ĩ: “Buông tôi ra!”
Nhưng chẳng ai quan tâm đến lời cô nói cả.
Tạ Sinh giơ ống kim lên, rồi chọc mạnh vào người cô.
Chẳng mấy chốc, Hạ Diệp Chi bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, cô cũng không còn trong phòng thí nghiệm.
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở không gian khác, cô chỉ biết nơi đây là một phòng ngủ, ngoài ra không có cách nào để nhận biết được đây là ở đâu.
Hạ Diệp Chi hướng ra bên ngoài kêu to: “Có ai không?”
Ngay sau đó, có người đẩy cửa bước vào.
Một người có vẻ như là người giúp việc bước vào, người này mặc đồng phục của người giúp việc, cô cúi đầu, cúi chào kính cẩn với Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ.”
Rồi đến bên cô.
Hạ Diệp Chi nhìn người giúp việc đến gần, nghi hoặc hỏi: “Nơi đây là đâu? Còn Tạ Sinh nữa?”
Cô không rõ mình đã ngủ bao lâu hay là mình đang ở chỗ nào nữa.
Cô chỉ mơ mơ màng màng nhớ rằng Tạ Sinh đã cho cô một mũi tiêm và rồi cô bất tỉnh.
Nhưng người giúp việc phớt lờ cô.
Người giúp việc đi đến, ôm Hạ Diệp Chi trực tiếp từ giường.
Hạ Diệp Chi không chuẩn bị kịp gì, bất ngờ bị cô ấy bế lên làm cô giật cả mình.
Người hầu gái không một lời đặt cô lên xe lăn, lấy áo khoác mặc vào, đắp chăn cho cô.
Rất tỉ mỉ.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn người giúp việc một lúc, trông thấy đường nét của người giúp việc này khá sâu, không mềm mại như người Phương Đông.
Hạ Diệp Chi nghĩ ra điều gì đó, mắt cô mở to.
Sau khi người giúp việc đẩy xe lăn đưa cô ra khỏi cửa, ý nghĩ nơi đáy lòng Hạ Diệp Chi đã được chứng thực.
Cô đang ở trong một căn biệt thự.
Nơi này được trang trí hoàn toàn theo phong cách phương tây.
Biệt thự vô cùng rộng, được bố trí cả thang máy, người giúp việc đẩy cô vào trong đó, đi xuống phòng ăn.
Hạ Diệp Chi nhìn qua cửa sổ từ sàn đến trần, thấy những cây phong đang dần chuyển màu đỏ rực bên ngoài.
Cô chỉ mới ngủ thiếp đi, vậy mà đã không còn ở trong nước nữa rồi.
“Cô Hạ, xin mời dùng bữa.” Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: “Tạ Sinh đâu? Tôi muốn gặp ông ấy.”
Mí mắt của người hầu khẽ hạ xuống, như thể cô ấy không nghe thấy những lời Hạ Diệp Chi nói, cứ đứng ở nơi đó tựa như một pho tượng.
Hạ Diệp Chi đã rõ, người chăm sóc cô đều là theo chỉ dẫn của Tạ Sinh, sẽ chẳng nói ra một lời nào với cô.
Dù là Hạ Diệp Chi hỏi gì, cô ấy cũng sẽ không nói.
Đây gọi là gì chứ?
Quản thúc tại gia sao?
Hạ Diệp Chi hít một hơi dài rồi đưa tay lên đỡ trán, trong lòng cô hiện tại là một mớ bòng bong.
Tạ Sinh không biết đang ở nơi đâu, người giúp việc lại chẳng chịu hé nửa lời.
Bây giờ cô như thế này đây, dù cô có mở cửa trốn thoát, thì muốn trốn cũng không trốn được.
Hạ Diệp Chi nhấc đũa, quyết định ăn trước đã.
Dù cô đang ăn, nhưng cô vẫn để ý sát sao người giúp việc bên cạnh mình.
Người giúp việc thấy cô cầm đũa dùng bữa tối, vội đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhìn theo người giúp việc đang đi ra ngoài, cô đoán thầm, người giúp việc đó đi ra ngoài để liên lạc với Tạ Sinh sao?
Mãi đến khi cô ăn xong, Tạ Sinh cũng không trở về.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn người giúp việc, hỏi: “Tôi muốn đi dạo.”
Người giúp việc không từ chối, đẩy cô ra vườn.