Mạc Hạ cởi giày, trèo lên giường và ngồi cạnh Hạ Diệp Chi.
Trước kia Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Hạ liền cảm thấy đáng yêu không chịu được, huống chi bây giờ cô biết Mạc Hạ là con gái của cô, càng thấy thế nào cũng vô cùng đáng yêu.
Hạ Diệp Chi sờ đầu bé, cúi đầu hôn một cái ở trên mặt của bé.
Mạc Hạ mở to hai mắt, cũng đứng dậy hôn một cái ở trên mặt Hạ Diệp Chi.
Cô bé hôn trả lại liền cười “Khanh khách”, đại khái là thấy chơi rất vui.
Hạ Diệp Chi lại hôn bé một chút, Mạc Hạ liền bò trên thân thể cô.
Hai người lăn tròn ở trên giường, Mạc Hạ bị Hạ Diệp Chi chọc cười “Khanh khách” không ngừng.
Đợi đến khi Mạc Hạ chơi mệt mỏi, Hạ Diệp Chi liền nắm tay nhỏ của bé nằm ở một bên.
Cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, Hạ Diệp Chi đứng dậy, liền thấy Mạc Đình Kiên không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Hạ Diệp Chi ngồi dậy, kéo Mạc Hạ đến, nói một cách nồng nhiệt: “Ba đến đây.”
“Ba!”
Mạc Hạ hưng phấn gọi anh một tiếng, liền lưu loát xoay người xuống giường, chạy tới ôm lấy chân Mạc Đình Kiên.
Mạc Hạ nhỏ như vậy, giống như một con búp bê nhỏ bé bên đôi chân của Mạc Đình Kiên, hình ảnh hài hòa và ấm áp lạ thường.
Mạc Đình Kiên cúi đầu, thấy Mạc Hạ theo dõi anh, liền cúi người bế bé lên.
Mạc Hạ ôm cổ của anh, ngửi tới ngửi lui ở trên người anh.
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Con ngửi thấy cái gì?”
“Không có mùi chua.” Mạc Hạ một mặt nghi hoặc nói.
Mạc Đình Kiên ôm bé ngồi xuống ở một bên, nhẫn nại hỏi: “Cái gì chua?”
Hạ Diệp Chi đã biết đến Mạc Hạ muốn nói gì rồi, vội vàng lên tiếng muốn ngăn lại.
“Ba ghen sẽ chua.”
“Hạ Hạ!”
Nhưng cô vẫn chậm hơn Mạc Hạ một bước.
Mạc Hạ nói xong, còn dùng vẻ mặt hiến vật quý nói: “Dì Hạ nói ba ghen.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Mạc Đình Kiên ý vị thâm trường liếc mắt Hạ Diệp Chi một cái, khó có thể đoán tâm tình lúc này của anh.
Hạ Diệp Chi vân vê tà áo của mình, ngồi nghiêm chỉnh ở bên giường, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhưng cô không nhìn Mạc Đình Kiên.
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy giọng trầm thấp của Mạc Đình Kiên từ từ vang lên: “Không phải là dì, là mẹ.”
“Mẹ?”
Mạc Hạ bĩu môi, kéo cà vạt của Mạc Đình Kiên, giọng nghiêm túc phản bác anh: “Dì không phải là mẹ.”
Câu nói của bé khiến Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đều không khỏi giật mình.
Tuy rằng Mạc Hạ mới hơn ba tuổi, nhưng cũng không thể coi bé như đứa trẻ cái gì cũng không hiểu đến dỗ dành rồi.
Cô bé đã có ý nghĩ của chính mình.
Muốn bé chấp nhận thân phận mới của Hạ Diệp Chi, cần thời gian và phương pháp thích hợp.
Không thể quá nóng vội.
Hạ Diệp Chi chán nản trong chốc lát, tâm tình liền bình phục lại.
Nếu ba năm trước cô thật sự đã chết, như vậy bây giờ đừng nói khiến Mạc Hạ kêu cô là mẹ, ngay cả mặt Mạc Hạ cũng không thấy.
Hơn nữa, ba năm này chăm sóc Mạc Hạ đều là Mạc Đình Kiên và Tô Miên, cô và Mạc Hạ mới quen không lâu, đã muốn Mạc Hạ sửa miệng, thật quá tham lam rồi.
Hạ Diệp Chi đứng lên đi qua: “Buổi tối Hạ Hạ muốn ăn cái gì? Dì làm cho con ăn.”
Thoáng cái hết buổi trưa, bây giờ đã gần đến thời gian bữa tối rồi.
Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ ngồi ở trên sofa đơn, Hạ Diệp Chi đi qua, ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh, tầm mắt vừa khéo có thể cân bằng cùng Mạc Hạ.
Mạc Hạ tựa vào trong ngực Mạc Đình Kiên, một mặt thích ý nói: “Ăn thịt.”
Hạ Diệp Chi sờ mặt bé: “Được.”
Nói xong lại nhịn không được hôn một cái ở trên mặt của bé.
Hôn Mạc Hạ xong, cô hơi giương mắt, vừa lúc gặp con ngươi đen u ám của Mạc Đình Kiên.
Con ngươi của anh đen nhánh như mực, sóng ngầm bên trong bắt đầu khởi động, giống như một giây sau có thể hút người đi vào.
Hạ Diệp Chi ngớ ra.
Hai người nhìn nhau ở một khoảng cách rất gần, thậm chí cô nhận thấy được mặt Mạc Đình Kiên dựa vào càng gần, cho đến khi hơi thở của Mạc Đình Kiên đã gần phà lên mặt cô…
“Các người muốn hôn nhau sao?”
Giọng nói của Mạc Hạ kéo lại suy nghĩ của họ.
Hạ Diệp Chi như tỉnh táo lại, đột nhiên thối lui.
Cô đứng dậy, cuống quít nói: “Em đi xuống xem làm chút gì cho Hạ Hạ ăn.”
Hạ Diệp Chi nói xong, liền đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Mạc Hạ xoa ngón tay, một mặt ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Liền thấy sắc mặt ba không tốt lắm nhìn chằm chằm vào bé.
Mạc Hạ rụt cổ, ngoan ngoãn ngồi xuống, kêu một tiếng lấy lòng: “Ba.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên không nói chuyện, âm trầm lên tiếng.
Mạc Hạ nghiêng đầu sang trái, lại sang phải, như là rốt cục xác định Mạc Đình Kiên không có tức giận, mỉm cười và nheo mắt nói: “Ba vừa mới hôn dì Hạ nha…”
Mạc Đình Kiên tức giận nhìn Mạc Hạ liếc mắt một cái: “Không có.”
Mạc Hạ khoa trương một bàn tay che miệng, tay kia thì đong đưa chỉ vào Mạc Đình Kiên nói: “Có!”
Mạc Đình Kiên như là dùng hết nhẫn nại, nhấc cổ áo bé xách bé từ trên người mình đi xuống, nói: “Này không phải là không thơm đến sao?”
“Vâng.” Mạc Hạ đi theo anh, nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra.
Mạc Đình Kiên người cao chân dài, anh lại cố tình đi nhanh.
Mạc Hạ đi theo phía sau anh, thang lầu có chút cao, bé có chút sợ hãi, liền đỡ tay vịn thang lầu, quay mặt xuống cầu thang, ngồi từng bước xuống cầu thang.
Mắt thấy Mạc Đình Kiên đã đến đại sảnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, khuôn mặt nhăn lại vì tức giận: “Mạc Ớt Xanh, muốn ôm!”
Mạc Đình Kiên quay đầu liếc nhìn bé một cái: “Con đường của mình, hãy tự mình đi.”
Mạc Hạ nơi nào biết cái gì “Con đường của mình”, bé chỉ biết là Mạc Đình Kiên bảo bé: “Tự mình đi” .
Cô bé mím môi, một lát đưa lưng về phía dưới lầu, mặt hướng tới dưới lầu, dùng cả tay chân bò xuống thang lầu.
Trên đường có người hầu đi lại muốn ôm bé, bé lắc đầu lại lắc đầu: “Không cần ôm, tự cháu đi.”
Mạc Đình Kiên đi thẳng vào phòng bếp.
Anh mua biệt thự này trong một hoặc hai năm, chủ yếu là bởi vì anh luôn không thích nhà cũ, mỗi lần đợi ở nhà cũ liền cảm thấy không thích hợp.
Khoảng thời gian trước chuyển đến ở sát bên Lưu Chiến Hằng, chủ yếu là có chút tò mò đối với Hạ Diệp Chi, biệt thự này quá lớn, ngay cả anh và Mạc Hạ vào ở cũng có vẻ trống rỗng.
Bây giờ dường như có ích.
Anh đi đến cửa phòng bếp liền dừng bước, không có đi vào.
Hạ Diệp Chi đưa lưng về phía anh, cầm trong tay hai hộp thịt, tựa hồ là cố gắng xác định loại thịt, thần sắc thập phần nghiêm cẩn.
Mái tóc dài được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa ở sau ót, tay áo vén lên, lộ ra cánh tay nhỏ gầy.
Cô bỏ một trong những hộp thịt xuống, lại kiễng chân để tìm thứ gì đó trong tủ chứa đồ, cánh tay vươn quá đỉnh đầu, quần áo bị kéo căng, vòng eo của cô nhỏ nhắn mà rõ ràng.
Không hiểu khiến người tâm động.
Mạc Đình Kiên bình tĩnh, đưa tay ra giữ vị trí ngực trái, mặt tối sầm.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng Mạc Hạ.
“Ba!”
Mạc Đình Kiên quay đầu, liền thấy mặt Mạc Hạ hưng phấn chạy tới: “Ba, con tự mình xuống lầu!”
Hạ Diệp Chi nghe được động tĩnh, quay đầu, ánh mắt rơi xuống Mạc Hạ, khóe mắt hiện lên ý cười.