Thẩm Sơ Hoàng không để ý tới vẻ mất kiên nhẫn của Hạ Diệp Chi, trái lại cười nói: “Lẽ nào em không muốn biết anh biết được bí mật gì của nhà họ Mạc sao?”
“Anh sẽ bằng lòng nói cho tôi biết à?” Hạ Diệp Chi sẽ không tin Thẩm Sơ Hoàng có lòng tốt như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng giấu đi cảm xúc của mình: “Ở trong lòng em, anh lại tệ như vậy sao?”
Hạ Diệp Chi căn bản không cần suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng cô nhớ đến một vài chuyện của Hạ Hương Thảo trước kia.
Hạ Diệp Chi có chút hứng thú hỏi anh ta: “Sau khi video tai tiếng của Hạ Hương Thảo được truyền ra ngoài, vì sao sau đó anh vẫn ở với lại với cô ta. Cô ta nắm được nhược điểm gì của anh sao?”
Hạ Diệp Chi căn bản không tin Thẩm Sơ Hoàng sẽ nói cho cô biết bí mật mà anh ta biết về nhà họ Mạc.
Vậy còn không bằng hỏi vài chuyện cô vẫn luôn tò mò, cho dù Thẩm Sơ Hoàng cũng không chắc sẽ nói.
Thẩm Sơ Hoàng im lặng một lát: “Em thấy rất tò mò sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi vừa nói chuyện, vừa đi về phía cửa thang máy: “Nếu không tò mò, tôi còn hỏi anh làm gì?”
Khi Hạ Diệp Chi đi đến cửa thang máy, cô nghe Thẩm Sơ Hoàng ở phía sau nói: “Em mời anh ăn bữa cơm, anh sẽ nói cho em biết.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, không nói lời nào.
“Em không tin anh?” Thẩm Sơ Hoàng nói.
Hạ Diệp Chi đi vào thang máy: “Anh biết còn hỏi tôi?”
Hạ Diệp Chi quay đầu, phát hiện Thẩm Sơ Hoàng còn đứng ở bên ngoài thang máy không đi, cô nhướn mày hỏi: “Anh không đi à?”
Thẩm Sơ Hoàng cong môi, lộ ra một nụ cười vô cùng gượng gạo: “Em đi đi.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi phát giác, có thể lời cô vừa nói đã làm anh ta tổn thương.
Nhưng cô nói là sự thật.
Cô không có lỗi gì với Thẩm Sơ Hoàng, cũng không cần thiết phải nhân nhượng anh ta.
Suốt một tối, Thẩm Sơ Hoàng đều nói cô và Mạc Đình Kiên không thích hợp, cô đã nhịn anh ta đủ rồi.
Ngay cả Thẩm Lệ còn không nói gì về chuyện của cô và Mạc Đình Kiên, Thẩm Sơ Hoàng lấy đâu ra mặt mũi đó?
Chẳng lẽ là vì anh ta từng giúp cô chạy trốn sao?
Nhưng chuyện này cũng không phải tính như vậy đâu.
…
Hạ Diệp Chi ra khỏi khách sạn. Khi đang vẫy xe ở bên đường, cô mới nhớ mình còn chưa nói cho Mạc Đình Kiên biết là mình đi trước.
Cô lấy điện thoại ra và đang tính gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên nói một tiếng, đột nhiên có một chiếc xe đỗ lại ở trước mặt cô.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn, cửa sau của ô tô mở ra, từ trong xe có một cánh tay đưa ra và kéo cô lên xe.
Hạ Diệp Chi ngây người và chợt muốn kêu cứu, lại nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói trầm lắng quen thuộc: “Là anh.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì kinh ngạc không hiểu kêu lên: “Mạc Đình Kiên?”
“Ừ.” Người đàn ông ôm cô khẽ đáp một tiếng.
Hạ Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy hơi giận, giơ tay đập vài cái lên trên người anh: “Về sau anh đừng làm chuyện này nữa, rất dọa người đấy.”
Mạc Đình Kiên đáp một tiếng chẳng có chút thành ý nào: “Ừ.”
Lúc hai người nói chuyện, ô tô đã bắt đầu chạy nhanh về phía trước.
Chiếc xe chạy đến một nơi vắng bóng người thì dừng lại, sau đó Thời Dũng xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại có Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên. Tay anh bắt đầu không an phận.
Anh trực tiếp bế Hạ Diệp Chi ngồi lên chân của anh, đôi môi nóng rực hôn dần theo cổ của cô lên trên, cuối cùng rơi vào trên môi của cô.
Trong xe vẫn mở điều hòa nhưng Hạ Diệp Chi lại cảm thấy hơi nóng.
Một tay Mạc Đình Kiên đặt ở trên lưng của cô, một tay khác lưu luyến trên đùi trắng nõn, non mềm của cô… Ý anh đã rất rõ ràng.
“Mạc Đình Kiên.” Hạ Diệp Chi khẽ gọi tên anh, lên tiếng ngăn cản anh.
Mạc Đình Kiên giống như hoàn toàn không nghe thấy, một tay khác đã tìm được chỗ khóa kéo của cái váy phía sau gáy của cô.
Anh nắm lấy cái khóa nhỏ và kéo xuống, bàn tay thò vào bên trong, lại nhẹ cởi váy của cô ra.
Hạ Diệp Chi vừa thẹn vừa giận, nắm lấy bàn tay còn đang làm loạn của anh: “Dừng tay…”
Hơi thở của Mạc Đình Kiên đã trở nên nặng nề. Anh lật tay và nắm lấy tay Hạ Diệp Chi, mười ngón tay đan nhau, để ở bên môi của cô, khẽ nói: “Không ai nhìn thấy đâu.”
“Thời Dũng…”
Hơi thở Mạc Đình Kiên gấp gáp nhưng giọng nói lại rất rõ ràng: “Thời Dũng đi rồi.”
“Vậy cũng không được.” Dù sao đây cũng là ở trong xe…
Hạ Diệp Chi không muốn, Mạc Đình Kiên cũng không miễn cưỡng, chỉ ôm cô say đắm hôn một lúc rất lâu mới mặc quần áo lại cho cô và im lặng ôm cô.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh ra lúc nào vậy?”
Cô nhớ lúc cô đi, Mạc Đình Kiên vẫn đang nói chuyện với người khác.
Kết quả cô đến bên đường, Mạc Đình Kiên và Thời Dũng đã xuống rồi.
“Anh thấy em đi thì đi ra theo luôn.”
Mạc Đình Kiên vừa thân mật với cô, trong giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy như bao bọc lấy Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cong khóe miệng, lặng lẽ cười.
Đột nhiên, Mạc Đình Kiên lên tiếng hỏi cô: “Em muốn biết Thẩm Sơ Hoàng có bí mật gì không?”
“Cái gì?” Hạ Diệp Chi không biết tại sao anh có thể đột nhiên nói đến Thẩm Sơ Hoàng.
“Thẩm Sơ Hoàng không phải là con cháu của nhà họ Thẩm. Bố anh ta không thể sinh con nhưng vì muốn kéo dài đời sau và giữ được mặt mũi mới bảo mẹ anh ta ra ngoài tìm người để sinh ra Thẩm Sơ Hoàng.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên vốn trầm lắng, lúc này còn cố ý cúi đầu vừa vặn ghé sát bên tai của cô, âm thanh dễ nghe tới mức làm cho da đầu cô cũng thấy tê dại.
Hạ Diệp Chi sửng sốt một lúc lâu mà mới phản ứng được: “Hóa ra là vậy…”
“Trước đây cũng bởi vì Hạ Hương Thảo biết chuyện này, cho nên mới có thể uy hiếp Thẩm Sơ Hoàng…” Hạ Diệp Chi dừng lại một lát mới nói tiếp: “Bản thân Thẩm Sơ Hoàng đã sớm biết chuyện này sao? Vậy trước đây anh ta…”
Mạc Đình Kiên cười khẽ: “Biết anh ta không phải là con ruột của mình nên bố anh ta tất nhiên phải đề phòng anh ta rồi. Bản thân Thẩm Sơ Hoàng cũng hiểu rõ điểm này, vì muốn được sống yên ổn ở nhà họ Thẩm, anh ta chỉ có thể giả ngốc.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên kịp phản ứng: “Anh nghe trộm em nói chuyện với Thẩm Sơ Hoàng!”
“A.” Mạc Đình Kiên cười nhẹ một tiếng, dùng nơi nào đó của cơ thể đâm vào phía dưới của cô, giọng khàn khàn nói: “Em có sức lực như vậy, không bằng chúng ta làm một chuyện khác đi!”
Hạ Diệp Chi: “…”
…
Hai người ở trong xe một lúc, Mạc Đình Kiên lại lái xe đưa Hạ Diệp Chi trở về.
Nhưng Mạc Đình Kiên lái xe qua lại không lái xe về.
“Anh mua cho em đấy.” Mạc Đình Kiên nhét chìa khóa xe vào trong tay Hạ Diệp Chi.
Bây giờ anh không thể đưa đón Hạ Diệp Chi, cũng chỉ đành mua một chiếc xe cho cô thôi.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới chú ý thấy chiếc xe Mạc Đình Kiên chở cô về là màu trắng.
Dáng chiếc xe thon gọn tuyệt đẹp, cũng không quá đắt chỉ khoảng chín, mười tỷ đồng, Hạ Diệp Chi vừa vặn có thể tự mình mua được.
Mạc Đình Kiên dặn cô: “Thủ tục giấy tờ đã được làm xong hết rồi, em lái xe cẩn thận một chút.”
Hạ Diệp Chi bước tới một bước và ôm lấy gương mặt anh, hôn anh một cái rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”
Dưới ánh đèn mờ, màu mắt Mạc Đình Kiên dần thẫm lại: “Vậy em có muốn giữ anh lại ngủ một đêm không?”