“Ngoài ba nguyên nhân nói trên, còn có một khả năng nữa, chính là thôi miên.” Hai chữ cuối cùng, giọng nói của bác sĩ vô ý cao lên, lộ ra vài phần kính sợ.
“Thôi miên?” Sắc mặt Mạc Đình Kiên hơi lạnh đi, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Thật ra hai chữ này cũng không phổ biến trong cuộc sống cho lắm.
“Có một vài bác sĩ tâm lý có thuật thôi miên nhất định, nhưng đều chỉ để giúp đỡ người bệnh điều trị tâm lý thôi. . . . . .” Bác sĩ nói tới đây thì sắc mặt khẽ thay đổi: “Nhưng không chỉ giới hạn ở đó, không những có thể giải quyết được vấn đề tâm lý, còn có thể thay đổi hành vi thói quen của con người, thậm chí là niêm phong lại trí nhớ. . . . . .”
Ông ta nói xong thì đột nhiên đứng dậy, nói: “Xin lỗi, tôi cũng không hiểu rõ về mặt này cho lắm, đa số cũng đều là lời truyền miệng thôi, anh có thể tìm người liên quan để hỏi thăm một chút, tôi phải về nhà trước đây.”
Bác sĩ nói xong thì đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng lúc đi tới cửa lại bị vệ sĩ chặn lại.
Có cấp dưới đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên xin ý kiến: “Cậu chủ?”
Mạc Đình Kiên khẽ nâng tay: “Thả ông ta đi.”
. . . . . .
Hạ Diệp Chi chờ ở trong xe đến bụng cũng đói, Mạc Đình Kiên mới dẫn theo một đám người đi ra từ trong bệnh viện, trên tay còn cầm theo một túi plastic màu trắng.
Mạc Đình Kiên để mấy vệ sĩ lên một chiếc xe khác, còn anh thì đi thẳng đến trước xe, mở cửa xe ném túi plastic xuống ghế sau, ngồi vào vị trí lái xe.
Hạ Diệp Chi tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu quan sát anh.
Phát hiện vẻ mặt của anh không có gì khác lúc trước, hoàn toàn không nhìn ra có thay đổi cảm xúc hay không, cũng không có cách nào đoán ra được anh vừa làm gì ở bên trong.
Cô dứt khoắt xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh trở về thôi.
Cũng không biết Mạc Hạ ở nhà một mình đang làm gì nhỉ.
Ô tô từ từ chạy về phía trước, trong xe yên tĩnh đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
“Muốn ăn gì?”
Giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên đột nhiên vang lên ở trong xe, có vẻ có chút đột ngột.
“Lời này không phải là tôi hỏi anh mới đúng sao?” Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn giờ, phát hiện đã sắp bảy giờ rồi.
Lúc này trở về nấu cơm thì có chút muộn.
Vì thế, cô lại bổ sung một câu: “Anh muốn ăn cơm bên ngoài à?”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, trực tiếp dừng xe trước cửa một nhà hàng, dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh thật sự định ăn cơm ở bên ngoài.
Hạ Diệp Chi xuống xe đi theo sau anh, nhắc nhở anh: “Hạ Hạ còn đang ở nhà một mình.”
Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt rõ ràng viết “Không cần em nói cho tôi biết”.
Quên đi, kệ Mạc Đình Kiên muốn làm gì, cô phải đi về trước.
Mặc dù trong nhà có nhiều giúp việc, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Cảm giác được người phía sau không đi theo nữa, Mạc Đình Kiên quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô, lên tiếng nói: “Bây giờ kẹt xe, trở về ít nhất cũng mất một giờ, em không đói bụng sao?”
“Tôi không. . . . . .”
Hạ Diệp Chi trong còn chưa nói hết câu, bụng của cô đã kêu “ùng ục” hai tiếng.
Trực tiếp bị mất mặt nhanh như vậy, thật sự là có chút ngại ngùng.
Mạc Đình Kiên đứng tại chỗ cười như không cười nhìn cô, ý bảo cô đi nhanh qua.
Hạ Diệp Chi đành phải nhấc chân đi tới.
Hai người ngồi đối diện nhau, Mạc Đình Kiên đưa thực đơn đến trước mặt cô.
Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc nhìn về phía anh, Mạc Đình Kiên vậy mà cũng có lúc quý ông thế hả?
Hạ Diệp Chi không đón lấy: “Anh gọi đi.”
Mạc Đình Kiên cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy lại bắt đầu gọi món.
Hạ Diệp Chi cảm thán, quả nhiên Mạc Đình Kiên cũng chỉ ra vẻ thôi đúng không?
Nếu là Lưu Chiến Hằng, chắc chắn anh ta sẽ trực tiếp để thực đơn ở trước mặt cô.
Nghĩ đến Lưu Chiến Hằng, suy nghĩ của Hạ Diệp Chi lại không nhịn được bay xa.
Anh ta làm việc bận rộn như vậy, bây giờ mỗi ngày đều ăn cơm ở bên ngoài, nói không chừng còn trực tiếp ở trong phòng cố vấn tâm lý luôn.
Mặc dù Mạc Đình Kiên đang lật thực đơn, nhưng anh lại theo bản năng mất tập trung mà lấy ra một chút tinh lực để chú ý đến Hạ Diệp Chi.
Giống như một thói quen trong tiềm thức vậy, thật ra anh không có cố ý muốn chú ý đến cô.
Chờ lúc anh phản ứng lại, đã phát hiện mình đang nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi rồi.
Cũng may Hạ Diệp đang ngẩn người, cũng không phát hiện anh đang nhìn cô.
Thật ra gần đây anh có khôi phục một chút trí nhớ, nhưng mà đều là những thứ nhỏ nhoi vụn vặt thôi, còn có một chút chuyện của mẹ, nhưng đa số lúc đều có liên quan tới Hạ Diệp Chi.
Tuy rằng chỉ là một vài chi tiết nhỏ rất vụn vặt, nhưng Mạc Đình Kiên cũng có thể cảm giác được, trước kia anh rất quan tâm cô.
Tuy rằng Thời Dũng không nói thẳng, nhưng dựa theo đôi câu vài lời của anh ta, Mạc Đình Kiên cũng có thể cảm giác được, người phụ nữ Hạ Diệp Chi trước mặt này rất quan trọng với anh.
Nhưng mà, hai người anh và Hạ Diệp Chi đều mất trí nhớ, khiến cho hình thức ở chung của bọn họ chỉ có thể duy trì bởi mối quan hệ với Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên là một người cố chấp từ trong xương, cho dù bây giờ anh vẫn chưa khôi phục hết trí nhớ, nhưng anh đã nhận ra những điểm khác biệt của Hạ Diệp Chi, đương nhiên không thể tùy tiện buông tay.
Huống chi, cô còn là mẹ của con anh.
Cảm giác được ánh mắt của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi giương mắt nhìn về phía anh.
Nhưng vào lúc cô nhìn về phía Mạc Đình Kiên thì anh đã rũ mắt xuống rồi.
Hạ Diệp Chi mím mím môi, vừa rồi cô thật sự cảm giác được Mạc Đình Kiên đang nhìn mình
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác thôi sao?
Trong lúc rảnh rỗi khi đợi món ăn được mang lên, hai người đều không ai nói chuyện.
Chủ yếu là vì Hạ Diệp Chi không biết có gì hay để nói.
Còn Mạc Đình Kiên thì vốn đã nói ít rồi.
Tình cảnh lúc này rất xấu hổ, Hạ Diệp Chi bèn lấy điện thoại ra.
Nhưng mà, lúc cô lấy điện thoại ra, Mạc Đình Kiên vẫn luôn không nhìn cô lại bất thình lình chuyển mắt về phía cô.
Trong mắt anh một mảnh tĩnh mịch, không nói một lời nhưng lại có khí thế bức người. Vợ Tổng Tài Không Dễ.
Hạ Diệp Chi đành phải để điện thoại của mình xuống.
May là không lâu lắm thì món ăn đã được bưng lên.
Có chút không ngờ chính là, tất cả đồ ăn đều là món đơn giản khẩu vị nhạt.
Hạ Diệp Chi thử dò hỏi: “Không phải anh thích ăn cay một chút sao?”
Chẳng lẽ hôm nay muốn đổi khẩu vị?
Nhưng mà, ngay sau đó, lúc nhân viên phục vụ bưng ớt xay lên, suy nghĩ này đã tự sụp đổ rồi.
Hạ Diệp Chi trong lúc vô tình phát hiện, có lẽ Mạc Đình Kiên đang chiều theo khẩu vị của cô.
Phát hiện này khiến cô không thể ngồi yên.
Chợt cảm thấy Mạc Đình Kiên đột nhiên tốt như vậy, chắc chắn không có ý tốt.
Lúc này, Mạc Đình Kiên chợt nâng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ừm.”
Một từ đơn một âm tiết đơn giản, không hiểu sao lại có một chút cảm giác trêu ghẹo.
Mạc Đình Kiên là thật sự đang chiều theo khẩu vị của cô. . . . . .
Hạ Diệp Chi ăn một bữa cơm như ngồi trên bàn chông, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Trái lại vẻ mặt của Mạc Đình Kiên lại rất bình tĩnh, thoải mái hơn Hạ Diệp Chi nhiều.
Trên đường trở về không có kẹt xe, dọc theo đường đi không có trở ngại gì, không bao lâu đã đến nhà rồi.
Lúc Hạ Diệp Chi về đến nhà, Mạc Hạ đang ôm gấu bông hổ con ngồi xem TV trong phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
“Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi kêu cô bé, cô bé cũng chỉ “dạ” một tiếng, đầu cũng không quay lại, chỉ thiếu cắm mặt vào trong TV thôi.