Mạc Đình Kiên nói là có cuộc họp online, rồi đi qua thư phòng, cũng không biết tại sao lại ra đây tìm cô, không gây ra chút tiếng động nào.
Mạc Đình Kiên không trả lời hỏi ngược lại: “Thất Thành2 làm lễ công bố ra mắt?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ.”
Mạc Đình Kiên không biết nghĩ ra được điều gì, đột nhiên nói: “Có dẫn theo người nhà đi được không.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút mới định thần lại: “Anh muốn đi?”
“Không lẽ em định không dẫn anh đi sao?” Mạc Đình Kiên chau mày, giọng điệu có chút nguy hiểm.
Nói thật, Hạ Diệp Chi thật không có ý định dẫn theo Mạc Đình Kiên đi theo.
Nhưng tình hình như vậy, khẳng định không thể nói thật lòng rồi.
Hạ Diệp Chi do dự một chút, mỉm cười nói: “Nếu như anh muốn đi, đương nhiên là được rồi, chẳng qua là hôm đó sẽ có rất nhiều phóng viên, đến lúc đó chúng ta có thể bị chụp…”
Mạc Đình Kiên cười lạnh lùng: “Bị chụp thì sao nào? Chúng ta quang minh chính đại ở cùng với nhau, đâu phải là vụng trộm mà không thể phơi bày ra được.”
Nghe kĩ lại một chút, thì nghe được trong giọng điệu khác lạ gần giống như là tủi thân vậy.
Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười: “Em đâu nói là không cho anh đi.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên lãnh đạm trả lời một tiếng, quay lưng chuẩn bị đi về thư phòng, thì quay đầu lại hướng về phía cô xác định: “Thứ tư tuần sau phải không?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừ.”
…
Rất nhanh đã đến thứ tư rồi.
Thất Thành 2 lễ công bố sẽ được phát trực tiếp.
Hạ Diệp Chi cùng với Mạc Đình Kiên đi đến, cô đã sớm dặn dò Tần Thủy San sắp xếp chỗ ngồi ở trong góc, trước khi đi cô còn giúp Mạc Đình Kiên chuẩn bị khẩu trang và mũ lưỡi trai.
Lúc cô giúp Mạc Đình Kiên sửa sang lại mũ, Mạc Đình Kiên rất không vui: “Tại sao phải làm như vậy? Anh không thể gặp người sao?”
Hạ Diệp Chi nhẫn nại vỗ về anh: “Cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, dẫu sao hiện trường của lễ công bố người đông, hỗn tạp, lúc trước chúng mình cố ý làm bài báo tin tức đó, bây giờ đã qua bốn ngày rồi, người đó chắc có lẽ sẽ không nhẫn nhịn được nữa, có thể hôm nay sẽ xuất hiện.”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên nhíu mày, không nói thêm lời gì nữa.
Mạc Đình Kiên bây giờ dính cô dính rất chặt, vả lại không dễ nổi giận, chỉ là có chút cáu kỉnh đôi chút, nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
Lúc sắp đến hiện trường, Hạ Diệp Chi đã gửi tin nhắn cho Tần Thủy San.
Tần Thủy San đứng trước cửa chờ họ.
Trông thấy Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi cùng nhau đi đến, gương mặt Tần Thủy San hiện ra kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh trở lại dáng vẻ bình thường như là mọi việc đáng lẽ sẽ như vậy: “Anh Mạc…”
Nhìn qua bên Hạ Diệp Chi, Tần Thủy San thăm dò kêu lên một tiếng: “Chị Mạc?”
Trong vòng nửa năm xảy ra quá nhiều chuyện, Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ, Mạc Đình Kiên đem Mạc thị cho Hạ Diệp Chi, tất cả đều là tin động trời, bây giờ lại gặp hai người đi chung với nhau, cũng không có gì đột ngột, tất cả cứ như vốn dĩ là như thế.
Hạ Diệp Chi nghe vậy phá lên cười: “Lâu quá không gặp.”
Phản ứng của Hạ Diệp Chi như là quả quyết nói cho Tần Thủy San rằng, cô ta đã không gọi sai.
“Đúng rồi.” Tần Thủy San lại quay qua Mạc Đình Kiên: “Lúc gửi thiệp mời cho anh Mạc, còn tưởng là anh Mạc sẽ không đến.”
“Thư mời?” Gửi thư mời cho Mạc Đình Kiên để làm gì?
Tần Thủy San mỉm cười: “Anh Mạc đã tài trợ phim và xem như là cha đẻ của phim Thất Thành 2.”
Qua lời nhắc của cô ta, Hạ Diệp Chi mới chợt nhớ ra, lúc đó Mạc Đình Kiên đích thật đã đầu tư cho phim Thất Thành 2.
Nhưng đây không phải là một hồi ức tốt đẹp.
Lúc đó cô và Mạc Đình Kiên đúng lúc xa nhau, Mạc Đình Kiên và Tô Miên quan hệ mật thiết với nhau, tuy rằng chỉ là đùa giỡn, nhưng hồi ức lại cũng khiến người cảm thấy buồn bực.