Còn là loại mũi tên đâm rất sâu.
”Không sai, giờ cô còn độc thân, nhưng…cô vui vẻ!” Thẩm Lệ buông tay, làm vẻ mặt vui vẻ.
Mạc Hạ: ”Ồ”
Thẩm Lệ cảm thấy cô ta không có cách nào vui vẻ đùa với Mạc Hạ nữa.
…
Hôm sau.
Thẩm Lệ mới sáng sớm đã dẫn Mạc Hạ ra ngoài chơi.
Lúc đầu Mạc Hạ còn chơi rất vui, nhưng suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ, thể lực không nhiều, đến trưa là đã mệt không muốn chơi nữa rồi.
Vì thế, Thẩm Lệ dẫn Mạc Hạ về nhà rất sớm.
Vừa dỗ Mạc Hạ ngủ xong bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Còn rất lịch sự, gõ ba cái liền ngừng.
Thẩm Lệ có chút nghi hoặc, ai còn tìm cô ta lúc này?
Cô ta bước đến bên cửa, nhìn bên ngoài qua mắt mèo, phát hiện một bé trai đứng ở ngoài cửa.
Nhìn rất quen mắt.
Thẩm Lệ mở cửa, còn chưa đợi cô ta mở miệng, thằng bé đã lễ phép lên tiếng: ”Dì Lệ, cháu là Thời Thanh Thư, cháu đến đón Hạ Hạ.”
”Thời Thanh Thư…” Thẩm Lệ khẽ đọc tên này, lập tức giật mình: ”Ba cháu là Thời Dũng?”
”Vâng.” Thời Thanh Thư gật đầu, trên mặt có vẻ bình tĩnh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.
Thẩm Lệ không có cơ hội gặp Thời Thanh Thư, nhưng cũng nghe Mạc Hạ nhắc đến, Mạc Hạ cũng luôn nhắc tới thằng bé, tuy nói chưa từng gặp nhưng ấn tượng với Thời Thanh Thư cũng không tệ.
Giờ thấy Thời Thanh Thư rồi, Thẩm Lệ phát hiện thằng bé này không khác mấy với tưởng tượng của cô ta, rất lễ phép, cúng rất nhu thuận chững chạc.
Có chút giống với tính cách của Thời Dũng.
Nhưng…
Thẩm Lệ nhìn ra ngoài: ”Một mình cháu đến à?”
”Vâng.” Thời Thanh Thư giải thích: ”Mẹ phải trực ban, ba cũng bận, ba đã nói địa chỉ nhà dì cho cháu, cháu tự mình đến đón Hạ Hạ.”
Thẩm Lệ kinh ngạc nhìn thằng bé sau đó lui sang một bên: ”Vào trước đi.”
Thời Thanh Thư bước vào, cởi giày ở cạnh cửa.
Thẩm Lệ liền tìm một đôi dép cho thằng bé, sau khi Thời Thanh Thư đổi giày xong cũng chưa bước vào trong ngay, giống như đợi chủ nhà Thẩm Lệ lên tiếng, chủ nhà không lên tiếng thì thằng bé sẽ không vào.
”Mau vào trong đi, ngồi đây.” Thẩm Lệ bật cười, thằng bé này cũng ngoan quá rồi, sau khi dẫn Thời Thanh Thư ngồi ở sô pha xong liền đi rót cho thằng bé một cốc nước.
Thời Thanh Thư cảm ơn, uống nước xong hỏi cô ta: ”Hạ Hạ đâu ạ?”
”Đang ngủ rồi, không thì đợi một lát, cô bé ngủ dậy rồi đi, dì tiễn bọn cháu về.” Thẩm Lệ càng nhìn càng thấy thằng bé này thú vị.
Cô ta đã gặp Thời Dũng nhiều lần rồi, cũng nói chuyện rồi.
Một người vô cùng nghiêm túc và cứng nhắc, không ngờ con trai của anh còn thú vị hơn anh nhiều.
Thẩm Lệ không khỏi muốn trêu thằng bé: ”Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
”Mười tuổi ạ”
Thẩm Lệ hỏi gì Thời Thanh Thư liền đáp đó, nhưng về sau tốc độ nói của thằng bé nhanh hơn một chú, giống như mất kiên nhẫn.
Thẩm Lệ nhìn ra được, nhưng Thời Thanh Thư cũng không nói.
Thằng bé này…
Tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ thật trầm ổn.
Cũng khó trách người lớn có thể yên tâm để thằng bé một mình đến tìm cô ta để đón Mạc Hạ.
Thẩm Lệ cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy: ”Đi xem Hạ Hạ đi.”
Cô ta bước đằng trước, đi vào phòng ngủ, Thời Thanh Thư bước theo vào.
Mạc Hạ đi chơi với Thẩm Lệ một ngày, rất mệt, lúc này cũng đang ngủ sâu.
Sau khi Thẩm Lệ nhìn một cái liền lui ra sau, để Thời Thanh Thư đến xem,
Thời Thanh Thư hơi híp mắt, dáng vẻ trầm tĩnh, thằng bé nhìn một lúc lâu, còn đưa tay lên vén tóc trên trán che mắt Mạc Hạ.