Nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Hương Thảo làm lần trước, vẫn là quay ngược lại.
Kết quả . . . được xem trò hay!
Anh lớn như vậy, ngoại trừ mẹ ra, vẫn là lần đầu được một người phụ nữ bảo vệ,
Cảm giác này, thật kỳ lạ.
……
Hạ Diệp Chi đi một đôi giày cao gót da cao ba, bốn phân, dẫm lên chân của Hạ Hương Thảo cũng chẳng đau mấy.
Nhưng Hạ Hương Thảo nuốt không trôi cục tức này, từ trước đến giờ đều là Hạ Diệp Chi phải ăn nói khép nép với cô ta, giờ đồ ti tiện Hạ Diệp Chi kia lại dám dẫm cô ta!
Lúc cô ta chạy vào đại sảnh của Hạ thị, Hạ Diệp Chi vừa lúc chờ đến thang máy, cô quay đầu hướng Hạ Hương Thảo lộ ra nụ cười khiêu khích, xong vào thang máy.
Khi Hạ Hương Thảo đuổi đến thì thang máy đã đi lên.
Hạ Diệp Chi ra thang máy xong đi thẳng đến phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên.
Thứ tư tuần trước ông ta gọi điện cho cô nói thứ hai đến công lại nói về chuyện cô trốn việc, cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô chờ cũng không lâu, Hạ Lập Nguyên đã đến.
Đằng sau ông ta còn đi theo Hạ Hương Thảo.
Bọn họ trước đó chưa biết Hạ Diệp Chi đã ở trong văn phòng, Hạ Hương Thảo vẫn còn đang phàn nàn với Hạ Lập Nguyên: “Bố, Hạ Diệp Chi rất quá đáng, tuy tính tình của con có lúc không tốt, nhưng nó làm sao có thể đối xử với con như thế? Con là giám đốc dự án của công ty mà nó không coi ra gì thì thôi, e là nó ngay cả bố cũng chẳng coi ra . . .”
Hạ Diệp Chi ngồi trên sofa, nghiêng đầu vẻ mặt vô tội nhìn hai bố con vào cửa.
Chậc chậc, lời này Hạ Hương Thảo nói không đúng, cô ta đâu ra chỉ là tính tình không tốt, cô ta là lòng dạ sinh ra đã đen tối mà thôi.
“Chị gái nói thế không đúng rồi, người em kính trọng nhất chính là bố.”
Nghe được giọng nói của Hạ Diệp Chi, hai bố con mới phát hiện ra trong phòng làm việc có người khác.
Hạ Hương Thảo nghe được tiếng Hạ Diệp Chi, mắt trợn trừng như thấy ma: “Sao cô lại ở đây?”
“Bố có việc nói với tôi, thì tôi tự giác chờ ông ấy ở đây.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi cười vô tội.
Hạ Hương Thảo giờ cuối cùng thật sự tin rằng, Hạ Diệp Chi trước đây nhẫn nhục chịu đựng, tất cả đều là giả vờ.
Hạ Lập Nguyên vừa mới nghe Hạ Hương Thảo than phiền về Hạ Diệp Chi, trong lòng cũng tức giận, vừa thấy Hạ Diệp Chi, sắc mặt sầm xuống: “Văn phòng của chủ tịch, loại nhân viên như cô có thể tùy tiện vào sao?”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, còn tiện tay đóng cả cửa.
Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo ngơ ngác nhìn nhau không biết cô định làm trò quỷ gì.
Cốc cốc!
Ngay giây sau, kèm theo tiếng gõ cửa là tiếng nói lễ phép của Hạ Diệp Chi: “Chủ tịch, tôi là Hạ Diệp Chi, xin hỏi giờ tôi có thể vào không ạ?”
Hạ Lập Nguyên bị Hạ Diệp Chi làm cho tức đến đầu phát đau, ông đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, chỉ tay hướng cửa: “Hương Thảo, con kêu nó vào đi.”
Sắc mặt Hạ Hương Thảo chẳng tốt hơn Hạ Lập Nguyên là bao, không tình nguyện nói vọng ra cửa: “Vào đi.”
Hạ Diệp Chi lại chẳng đẩy cửa vào.
Hạ Hương Thảo đi tới mở cửa ra, ở cửa lại chẳng thấy bóng dáng Hạ Diệp Chi đâu.
Cô ta nghiến răng, ức chế cơn giận quay đầu về phía Hạ Lập Nguyên: “Bố, cô ta đi rồi.”
Hạ Diệp Chi vào lúc này đã trở về phòng vách ngăn.
Cô không thấy bóng dáng của Tôn Chính Hoa.
Qua một hồi, Tôn Chính Hoa đi đến: “Mọi người chuẩn bị một chút, tý nữa mở cuộc họp.”
Họp thứ hai định kỳ.
Hạ Diệp Chi làm nhân viên bé nhỏ tầng dướt chót, việc họp hành này chả có liên quan gì tới cô.
Nhưng cũng không bao lâu, sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo đi theo Tôn Chính Hoa đến phòng thị trường.
Hạ Diệp Chi trực giác bọn họ đến chẳng có chuyện tốt lành gì, rất có khả năng là đến hướng về cô.
Vào đúng lúc này, Hạ Hương Thảo nhìn về phía cô, sắc mặt nghiêm túc nói: “Hạ Diệp Chi, cô qua đây.”
Quả nhiên là hướng về cô.
Hạ Diệp Chi nhìn ba người một cái, đứng dậy đi qua.
Cô còn chưa đến gần, Hạ Hương Thảo đã tiến lên hai bước, hung ác tát vào mặt cô một cái, sau đó nói cực kỳ nghiêm khắc: “Biết tại sao tôi đánh cô không?”
Hạ Diệp Chi ôm lấy mặt mình đang đau đến tê dại, qua hai giây, mới quay đầu nhìn về phía Hạ Hương Thảo.
Vẻ mặt Hạ Hương Thảo tuy đầy vẻ chính trực liêm minh, nhưng trong đáy mắt cô ta sự sung sướng vì trả thù được không qua được ánh mắt Hạ Diệp Chi.
“Tôi biết khiến cô đến làm việc ở phòng thị trường là rất vất vả, nhưng cô là em gái tôi, là người nhà họ Hạ, nếu đã quyết định đến công ty làm, thì nên làm tấm gương tốt cho mọi người, kết quả ngày đầu tiên cô ra ngoài làm lại trực tiếp trốn việc! Đây là cái kiểu gì?”
Lúc tìm cớ gây hấn với cô, thì cô liền trở thành người nhà họ Hạ?
Hạ Diệp Chi nhếch miệng, giương mắt lạnh nhạt nhìn về phía Hạ Hương Thảo: “Chuyện hôm qua, là tôi không đúng. . .”
Nói đến đây, giọng điệu của cô thay đổi, hỏi: “Hôm qua đồng nghiệp nam ra ngoài làm việc cùng với tôi, chắc hẳn là rất vất vả, tôi muốn nói lời xin lỗi anh ấy trước mặt mọi người, có thể không?”
Hạ Hương Thảo có chút ngạc nhiên, Hạ Diệp Chi đã chịu khuất phục nhanh như vậy?
Lúc này, Tôn Chính Hoa đột nhiên tiến đến bên tai cô ta nhỏ giọng nói: “Người đàn ông tìm đến hôm qua, không phải là người của công ty.”
Tôn Chính Hoa vì muốn mọi việc ổn thỏa, nên không tìm người trong công ty, sợ đến lúc việc nổ to ra sẽ bị tố lên chỗ Hạ Lập Nguyên, Hạ Diệp Chi dù không được coi trọng, cũng vẫn là con gái ông ấy, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Hạ Hương Thảo nghe vậy, nhướng mày, sau đó cứ như thể là thật nói với Hạ Diệp Chi: “Giám đốc Tôn nói, vị đồng nghiệp ấy không khỏe, hôm nay nghỉ rồi.”
Đứng ở bên, Hạ Lập Nguyên vẫn luôn chưa lên tiếng mà lại nói vào lúc này: “Bệnh gì mà nghiêm trọng vậy? Thứ hai mà cũng xin nghỉ?”
Mỗi thứ hai, các bộ các ngành trong công ty đều sẽ mở cuộc họp định kỳ để giao nhiệm vụ, trong trường hợp bình thường là không được xin nghỉ phép.
Sắc mặt Tôn Chính Hoa thay đổi, ấp a ấp úng nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhân viên quá đông, nhớ cũng không rõ, nếu không để tý tôi hỏi . . .”
Hạ Diệp Chi thờ ơ mở miệng: “Vậy làm phiền giám đốc Tôn nói cho tôi biết tên vị đồng nghiệp kia với, sau khi tan tầm tôi đi thăm anh ta.”
Hạ Lập Nguyên thấy thái độ của Hạ Diệp Chi cũng không đến nỗi nào, cũng không thế quá chèn ép cô, bởi vì ông cũng cảm thấy đứa con gái này cũng mình không giống trước đây.
Vì vậy, Hạ Lập Nguyên rất hài lòng với thái độ của Hạ Diệp Chi nên rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Hôm nay tổ nào có người xin nghỉ?”
Cả hội trường lặng thinh, không ai nói gì.
Tôn Chính Hoa gấp đến độ đầu toát mồ hôi.
Ngay lúc Hạ Lập Nguyên nhíu mày không kiên nhẫn, một tổ trưởng ở trong đó lên tiếng trả lời: “Tổ tôi có người xin nghỉ.”
Các thành viên khác của tổ này ngơ ngác nhìn nhau, nãy Hạ Diệp Chi nhắc đến là đồng nghiệp nam, nhưng người xin nghỉ trong tổ của họ là đồng nghiệp nữ mà?
“Vậy được, chờ chút cô nói cho Hạ Diệp Chi phương thức liên lạc của người kia.” Hạ Lập Nguyên nói xong, nhìn nhân viên xung quanh một lượt, nói: “Còn mọi người, cũng không cần phải căng thẳng, kể cả là thứ hai, mọi người có việc gấp cũng có thể xin nghỉ, Hạ thị là một đại gia đình, mọi người đều là người một nhà. . .”
Hạ Lập Nguyên nói một tràng lời đường hoàng xong rời đi cùng Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo lại không hề biết chuyện đã bị bại lộ một nửa, trước khi đi, còn hướng Hạ Diệp Chi cười đắc ý.