Thẩm Lệ “xì” một tiếng, nói: “Anh ấy không phải nhìn cậu, vậy chẳng lẽ là nhìn tớ à?”
“Có lẽ vậy.” Hạ Diệp Chi thản nhiên nói.
Thẩm Lệ: “. . . . . .”
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn thoáng qua phía Hạ Diệp Chi, sau đó lại tiếp tục đẩy Mạc Đình Phong đi về phía trước.
Anh dặn dò Thời Dũng vài câu, sau đó ngồi xuống.
Thời Dũng nói vài câu theo hình thức, tuyên bố tiệc tối bắt đầu.
Anh ta nói xong thì chú ý đến Hạ Diệp Chi.
Anh ta xoay người nhỏ giọng nói với Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, mợ chủ cũng đến đây.”
“Đến thì đã đến rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.” Mạc Đình Kiên cầm ly sâm banh, rũ mắt, giọng nói cực kỳ thờ ơ.
Thế này làm cho Thời Dũng nghĩ tới một câu, vịt chết còn mạnh miệng.
Lúc này, bên kia đột nhiên lại vang lên một trận xôn xao.
Tuy rằng động tĩnh này không lớn bằng lúc Mạc Đình Kiên đến, nhưng cũng làm người ta không thể xem nhẹ.
“Là ai vậy?”
“Nghe nói là vị hôn thê của cậu Mạc đấy!”
“Tuy rằng vẫn có tin tức nói như vậy, nhưng cậu Mạc vẫn không có ra mặt trả lời mà, hai người cũng không cử hành lễ đính hôn.”
“Sao có thể không phải thật được, nghe nói hai người còn có cả con gái rồi . . . . . .”
“Nghe ai nói vậy, là thật sao?”
“. . . . . .”
Hạ Diệp Chi hơi hơi nghiêng tai, nghe mấy người phụ nữ ở bên cạnh nói chuyện phiếm.
Lúc cô nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của mấy người đó, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Thẩm Lệ không chú ý mấy người phụ nữ khi nãy nói gì, thấy sắc mặt của Hạ Diệp Chi không vui, cho nên hỏi: “Sao vậy?”
“Tô Miên đến đây.” Hạ Diệp Chi đặt ly sâm banh qua một bên, chỉnh chỉnh lễ phục trên người mình: “Tớ đi trang điểm lại.”
“Tớ đi cùng cậu.”
“Không cần đâu.”
Hạ Diệp Chi một mình đi đến toilet.
Cô đứng trước gương, cẩn thận trang điểm lại một chút, sau khi xác định khuôn mặt trang điểm của mình hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, mới cầm túi xách đi ra khỏi toilet.
Kết quả, cô vừa đi ra đã gặp được Lưu Chiến Hằng.
“Diệp Chi?”
Lưu Chiến Hằng thấy cô trước, tự nhiên lên tiếng gọi cô lại.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, khẽ dừng một chút mới nói: “Vừa đến sao?”
“Ừ, vừa đến, khi nãy không nhìn thấy em trong sảnh yến hội, tôi còn tưởng em không đến.” Lưu Chiến Hằng ba bước thành hai đi lên phía trước, đuổi kịp bước chân của cô.
Sau đó, anh ta phối hợp với nhịp chân của Hạ Diệp Chi, chầm chậm thong thả.
“Vừa mới đi toilet.”
Hạ Diệp Chi đi song song với Lưu Chiến Hằng về đến sảnh yến hội
Lúc hai người trở về sảnh yến hội, người trong đại sảnh yến hội lại nhiều hơn một chút, tụm năm tụm ba nhỏ giọng nói chuyện.
Chỗ có nhiều người nhất, đương nhiên vẫn là bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Bên cạnh Mạc Đình Kiên có không ít người vây quanh, Mạc Đình Phong thì ngồi bên cạnh anh.
Mạc Đình Phong vẫn ngồi trên xe lắn, nhếch môi không nói gì, khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm túc, có người đi qua cũng chỉ gọi tượng trưng một tiếng “Ngài Mạc”, sau đó lại nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
Lưu Chiến Hằng nhìn qua theo ánh mắt của Hạ Diệp Chi, cười khẽ một tiếng, trong giọng nói hình như còn mang theo một tia châm biếm: “Chỉ cần là người, đều sẽ cân nhắc lợi và hại, ai có thể mang đến lợi ích cho hắn, thì người đó mới cần phải qua lại.”
Lúc trước khi Mạc Đình Phong là người nắm quyền của nhà họ Mạc, những người này đều muốn qua lại với Mạc Đình Phong, còn bây giờ Mạc Đình Kiên là Tổng Giám đốc điều hành của Mạc thị, người bọn họ cần qua lại đương nhiên sẽ trở thành Mạc Đình Kiên.
Bọn họ đã sớm quên hết sau khi vụ bắt cóc xảy ra, bọn họ đã nghị luận về Mạc Đình Phong, người bị hại may mắn còn sống này như thế nào.
Lòng người mềm mại hơn so với bất cứ thứ gì, cũng cứng rắn hơn tất cả mọi thứ.
“Nghe giọng điệu của anh, giống như đã nhìn thấu những chuyện này rồi.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng, trong giọng nói nhiều hơn một tia tìm tòi nghiên cứu: “Hơn nữa, hình như anh rất hiểu nhà họ Mạc.”
Nụ cười trên mặt Lưu Chiến Hằng khẽ cứng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: “Có sao?”
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn anh ta vài giây, sau đó mới hỏi: “Những lời anh nói lúc trước đều là thật sao? Anh nói tôi đã cứu anh, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào cả.”
Tuy rằng trong tiềm thức Hạ Diệp Chi vẫn tin tưởng Lưu Chiến Hằng, nhưng mà, Lưu Chiến Hằng có thể tìm được cô và Mạc Đình Kiên trong núi đầu tiên, chuyện này vẫn có chút đáng nghi.
Lưu Chiến Hằng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà lại hỏi ngược lại: “Em lại nghi ngờ tôi?”
Hạ Diệp Chi vươn tay lấy một ly nước trái cây trên khay của nhân viên phục vụ, khẽ nhấp một ngụm mới tiếp tục nói: “Anh có thể tìm được vị trí của tôi và Mạc Đình Kiên trong khoảng thời gian ngắn, chứng tỏ anh vẫn luôn phái người theo dõi tôi, cho dù anh vì báo ơn, vì suy nghĩ cho sự an toàn của tôi, nhưng anh không thấy có chút quá đáng sao?”
Hạ Diệp Chi đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng, trong đôi mắt sáng mang theo ánh sáng sắc bén.
Cô sẽ không mù quáng tin tưởng Lưu Chiến Hằng.
Giống như lời của bọn Thời Dũng đã nói, Lưu Chiến Hằng thân phận không rõ ràng, anh có ơn với cô, nhưng trên người anh ta cũng cất giấu rất nhiều bí mật, việc nào ra việc nấy, Hạ Diệp chi hiểu rất rõ.
Lưu Chiến Hằng mỉm cười, vẻ mặt không chút xấu hổ vì bị Hạ Diệp Chi vạch trần: “Nếu em không vui, sau này tôi sẽ không làm thế nữa.”
Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua phía Mạc Đình Kiên, trong giọng nói hiện lên một tia hứng thú: “Em và Mạc Đình Kiên có chuyện gì vậy?”
Lúc Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn lại lần nữa, đã thấy Tô Miên không biết đã chạy tới trước mặt Mạc Đình Kiên từ lúc nào, còn đang nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ngồi, còn Tô Miên thì đứng nói chuyện với anh, Mạc Đình Kiên bị cô ta che đi, Hạ Diệp Chi không nhìn thấy cảm xúc trên mặt Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không biết Tô Miên và Mạc Đình Kiên đang nói gì, nhưng cảm thấy có chút kinh ngạc, Mạc Đình Kiên lại có thể kiên nhẫn nghe Tô Miên nói chuyện với anh như vậy.
Trong ba năm nay, truyền thông vẫn luôn nói Tô Miên là vị hôn thê của Mạc Đình Kiên, mà Mạc Đình Kiên vẫn chưa từng phủ nhận.
Cho nên, thật ra mọi người đều ngầm thừa nhận Tô Miên là vị hôn thê của Mạc Đình Kiên.
Cho dù không có đính hôn, nhưng ít nhất giữa hai người vẫn có chút quan hệ.
“Tớ đã nói luôn có yêu tinh muốn bò lên dường của ông chủ. . . . . .” Thẩm Lệ đã đi tới, chữ “giường” cuối cùng vẫn chưa nói ra đã ngậm miệng ngay lúc nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Lưu Chiến Hằng thấy Thẩm Lệ, khẽ gật đầu cười lễ phép với cô ấy.
Thẩm Lệ đành phải lễ phép cười đáp trả, sau đó lại gần bên cạnh Hạ Diệp Chi dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: “Sao lại thế này, sao Lưu Chiến Hằng cũng đến đây?”
“Mạc Đình Kiên mời anh ấy tới.” Hạ Diệp Chi không tập trung nói một câu, giọng nói nghe ra có chút lạnh lẽo.
Tuy cô đang nói chuyện với Thẩm Lệ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ quay đầu lại, đã thấy Tô Miên ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên, tuy rằng hai người cũng không có tiếp xúc thân thể, nhưng là Mạc Đình Kiên cho Tô Miên ngồi bên cạnh anh, đã là một chuyện có ý nghĩa cực kỳ sâu xa rồi.
Thẩm Lệ nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu thành ngữ: “Gian phu dâm phụ!”
“Đến lâu như vậy rồi, vẫn nên đi qua chào hỏi một câu nhỉ.” Hạ Diệp Chi nói xong, vươn tay kéo cánh tay của Lưu Chiến Hằng: “Cùng nhau đi qua không?”
Lưu Chiến Hằng nhìn thoáng qua sắc mặt của cô, bật cười nói: “Được.”