Dựa theo kế hoạch của cô ta và Tô Miên, dù sao giờ Mạc Đình Kiên cũng không nhớ tới chuyện trước kia, vậy dứt khoát tiếp tục lừa gạt anh, để anh cho anh tin rằng mẹ đẻ của Mạc Hạ chính là Tô Miên.
Mà có cô ta trợ giúp Tô Miên, Tô Miên hoàn toàn không cần thiết ra tay với Mạc Hạ.
“Hẳn là Tô Miên chỉ nhất thời bất cẩn mà thôi… Hơn nữa không phải bây giờ Hạ Hạ đã được em đưa về rồi sao? Chị thấy con bé khỏe mạnh như vậy…”
Chuyện này rốt cuộc là Tô Miên đuối lí, tuy Mạc Cẩm Vân theo bản năng muốn nói đỡ cho Tô Miên, nhưng lời còn chưa nói hết, cô ta thấy sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Đình Kiên, cũng chỉ đành im lặng.
Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại của Mạc Cẩm Vân vang lên.
“Cẩm Vân, Hạ Hạ về nhà chưa? Hôm nay em đưa con bé ra ngoài, con bé nhất thời bướng bỉnh tự mình chạy mất, đến giờ em vẫn chưa tìm được con bé…” Tô Miên vẫn chưa nói hết, đã khóc đến mức thở không ra hơi.
Mạc Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên một chút, vẫn đáp một câu: “Đã về rồi.”
Giọng Tô Miên không che giấu chút vui mừng nào, “Có thật không? Em đến ngay đây.”
Mạc Cẩm Vân cúp điện thoại, cân nhắc một chút mới nói với Mạc Đình Kiên: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, Tô Miên lập tức tới ngay, dù sao cô ấy cũng là mẹ đẻ của Hạ Hạ, xảy ra chuyện như vậy trong lòng cô ấy nhất định không dễ chịu…”
Mạc Đình Kiên chỉ dùng vẻ mặt vô cảm nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì.
Tô Miên đến rất nhanh.
Nhìn cô ta cực kì nhếch nhác, đầu tóc quần áo đều bị mưa dội ướt, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi mất, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ khiến cho Mạc Cẩm Vân thương tiếc.
Dù sao cô ta và Tô Miên cũng là bạn tốt nhiều năm, nhìn bộ dạng này của Tô Miên, vội vã dặn dò người giúp việc, “Nhanh đi pha ly trà nóng, mang thảm len tới đây.”
“Không cần.” Tô Miên hoang mang lo sợ lắc đầu, lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên, ánh mắt sáng lên, đi thẳng đến chỗ anh.
Cô ta vươn tay muốn chạm vào tay Mạc Đình Kiên, lại bị Mạc Đình Kiên lùi về sau nửa bước tránh đi.
“Đình Kiên, thật sự đã tìm được Hạ Hạ rồi sao? Đều là em không tốt…
Là em quá sơ suất…” Tô Miên vừa nói, viền mắt lại đỏ lên.
Trong hốc mắt cô ta chứa đầy nước mắt, nhưng cô ta lại vô cùng quật cường không để nước mắt chảy xuống, dáng vẻ đau lòng khổ sở thoạt nhìn tình thâm ý thiết.
Mạc Đình Kiên mặt lạnh nhìn cô ta, ánh mắt cực kì sắc bén.
Bị đôi mắt đen như mực của anh nhìn chăm chú, Tô Miên có cảm giác mình bị nhìn thấu.
Cô ta chớp chớp mắt, nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây mà rơi xuống: “Đình Kiên, Hạ Hạ ở đâu? Em muốn gặp con bé.”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên càng thêm lạnh lẽo, giọng điệu lạnh lùng phun ra ba chữ: “Cô xứng sao?”
Tô Miên biến sắc, “Đình Kiên, anh… không chịu tha thứ cho em sao?”
Mạc Đình Kiên giơ tay, vẫy vẫy vệ sĩ phía sau.
Sau mấy phút, vệ sĩ liền mang đến một tờ séc và bút.
Mạc Đình Kiên nhận lấy bút, viết một chuỗi số dài lên tờ séc, rồi ném cho Tô Miên: “Sau này Hạ Hạ và cô không còn chút quan hệ nào nữa, cũng xin cô đừng đến nhà họ Mạc nữa.”
Tờ séc nhẹ nhàng nện lên người Tô Miên, rồi rơi xuống đất.
Tô Miên không dám tin nhìn tờ séc rơi trên đất, cô ta không nghĩ tới Mạc Đình Kiên có thể vô tình tới mức này.
Không, đâu chỉ là vô tình.
Đây rõ ràng là đang làm nhục cô ta.
Cô ta phí hết tâm tư muốn gả cho Mạc Đình Kiên, mục đích chính là tiền sao?
Cô ta không thiếu tiền.
Mạc Cẩm Vân cũng bị hành đông của Mạc Đình Kiên chọc tức không nhẹ, tay run run chỉ thẳng vào anh nói: “Đình Kiên. Sao em có thể đối xử với Tô Miên như vậy? Em mau xin lỗi cô ấy đi.”
Xưa nay Mạc Đình Kiên không phải người mặc cho người ta định đoạt.
Trước kia anh còn có để đối đầu với ông cụ Mạc, chứ nói gì đến Mạc Cẩm Vân.
Đối với Mạc Cẩm Vân, anh xem như không nghe thấy, xoay người đi đến phòng ăn.
Người giúp việc không quản được Hạ Hạ, đều dung dúng Hạ Hạ ăn kem.
Lúc Mạc Đình Kiên tới phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy đám người giúp việc đang vây quanh người Hạ Hạ, đang nhẹ nhàng dụ dỗ, muốn lấy đi cây kem trong tay bé.
Mạc Đình Kiên đi tới, chỉ không mặn không nhạt gọi một tiếng, “Hạ Hạ.”
Hạ Hạ đang say sưa ngon lành ăn kem, nghe thấy một tiếng này, tay nhỏ liền run lên, vội vàng giấu hộp kem ăn đã thấy đáy trong tay ra sau lưng, ngửa đầu vẻ mặt lấy lòng, ngọt ngào gọi một tiếng, “Ba.”
Mạc Đình Kiên khoanh tay, thân hình cao lớn đứng trước mặt bé, rũ mắt nhìn bé.
Hạ Hạ mím môi nhỏ, trợn tròn hai mắt làm bộ vô tội, nhưng rất nhanh liền chịu thua trước ánh mắt Mạc Đình Kiên.
Bé tự giác đưa hộp kem ra trước mặt, đưa cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không nhận, giong điệu hơ hững: “Ba vừa nói cho con ăn bao nhiêu?”
Hạ Hạ nhỏ giọng nói: “Nửa hộp..”
Mạc Đình Kiên mở miệng hỏi bé: “Con ăn bao nhiêu?”
“Con ăn.. nhiều như vậy.” Hạ Hạ nhón chân đi cà nhắc, giơ lên họp kem trong tay, thoạt nhìn giống như có chút run rẩy.
“Một tuần nữa cũng không được ăn nữa.” Mạc Đình Kiêm cầm hộp kem trong tay bé bỏ qua một bên, đưa tay ôm bé lên: “Nên đi ngủ rồi.”
Nhà cổ nhà họ Mạc rất lớn, thiết kế cũng rất khéo léo.
Phòng ăn không thông với phòng khách, nên Mạc Đình Kiên hoàn toàn có thể tránh Tô Miên, đưa Hạ Hạ về phòng.
Sau khi dỗ Hạ Hạ ngủ xong, Mạc Đình Kiên rời khỏi phòng, tới phòng khách.
Mạc Cẩm Vân còn ở phòng khách, Tô Miên đã đi rồi.
“Chị muốn em đưa Tô Miên về.” Mạc Cẩm Vân thấy anh đến liền đứng dậy.
Mạc Đình Kiên không để ý tới cô ta, chỉ quay đầu dặn dò người giúp việc: “Nấu một tô mì mang tới thư phòng.”
Nói xong, anh liền muốn lên lầu.
Mạc Cẩm Vân bị anh phớt lờ như vậy, không thể làm gì khác hơn là đè nén cơn tức giận, gọi: “Đình Kiên, chị hi vọng có thời gian em có thể nói chuyện với Tô Miên một chút.”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ăn cơm chưa?”
Mạc Cẩm Vân không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này: “Ăn rồi.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, khóe môi trào phúng cong lên, “Em không ăn.”
“Không phải em vừa bảo người giúp việc nấu mì sao?” Giọng Mạc Cẩm Vân không tự chủ được nhỏ xuống.
“Chị là chị gái sinh đôi cùng một mẹ với em, chúng ta là người thân nhất cùng chung huyết thống, thế nên ba năm trước lúc em tỉnh lại, đã lựa chọn tin tưởng chị. Chị nói Tô Miên là bạn gái cũ của em, em tin chị. Chị nói em không quen Cố Tri Dân của tập đoàn Thịnh Hải, em cũng tin chị.”
Giọng Mạc Đình Kiên rất bình thản, không có chút trách cứ hay không vui nào, nhưng mỗi một chữ của anh, sắc mặt Mạc Cẩm Vân càng trở nên khó coi.
Sau phút tạm dừng ngắn ngủi, Mạc Đình Kiên tựa như cười mà không cười nhìn Mạc Cẩm Vân, “Chị gái mà em tin tưởng này, lại không quan tâm chút nào em đã ăn tối hay chưa, trái lại càng quan tâm cảm nhận của người khác, chị đúng là rất vô tư đó.”
“Đình Kiên, em…” Sắc mặt Mạc Cẩm Vân chợt biến, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, “Chị và Tô Miên là bạn tốt rất nhiều năm, em biết, chị chỉ là…”