Trần Tuấn Tú là người nổi tiếng trong giới giải trí, anh ta đi đến đâu cũng có paparazzi đi theo, Hạ Diệp Chi thật sự cũng không muốn tình cờ gặp phải anh ta, sợ bị chụp trộm.
Nhưng trí nhớ của Trần Tuấn Tú lại rất tốt, hai lần sau đó gặp được cô anh ta đều chủ động chào hỏi trước.
Lỡ may bị phóng viên nào đó chụp được, cô nhất định lại được lên trang nhất.
Cô còn nghĩ xong được cả tiêu đề bài báo rồi.
Ví dụ như “Thiếu phu nhân của Mạc gia lén lút hẹn hò với người nổi tiếng trong showbiz” gì gì đó.
Nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi.
Cho nên, Hạ Diệp Chi cũng không muốn nói lâu với Trần Tuấn Tú, cô cười khách sao nói: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
“Tạm biệt.” Ánh mắt Trần Tuấn Tú lướt qua tia hiểu rõ, thái độ vẫn ôn hòa như cũ.
Điều này ngược lại còn làm Hạ Diệp Chi mất tự nhiên hơn, vội vã rời khỏi.
Trần Tuấn Tú xoay người nhìn theo bóng lưng của Hạ Diệp Chi, đến khi cô đi khuất tầm mắt rồi mới đi về phía trước.
Trợ lý đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng nói: “Anh Tú, cô gái này có quan hệ gì với cậu chủ nhà họ Mạc? Hôm đó hình như em nhìn thấy cô ta và cậu chủ nhà họ Mạc đi với nhau ở câu lạc bộ Kim Hải.”
“Vậy sao? Tôi không rõ.” Trần Tuấn Tú khẽ cúi đầu đi về phía trước, nụ cười trên mặt lặng lẽ biến mất.
Hôm nay Trần Tuấn Tú đến đây, chủ yếu là để chuẩn bị cho dự án điện ảnh tiếp theo.
Bộ phim mới của anh ta thuộc thể loại phim giật gân, trong phim anh ta đóng vai một bác sỹ tâm lý, cho nên hôm nay anh ta mới đặc biệt đến phòng khám tâm lý để học hỏi.
Hai người trước sau đi vào, ngay sau đó Mạc Đình Kiên và Thời Dũng cũng xuất hiện ở hành lang.
Mạc Đình Kiên nhìn về nơi lúc nãy Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi đứng nói chuyện.
Thời Dũng nhìn Mạc Đình Kiên, muốn nói lại thôi, những cuối cũng cũng không nói gì.
Trần Tuấn Tú thời gian eo hẹp nên vào phòng khám tâm lý một lát rồi ra ngay.
Anh ta vừa bước ra thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đi ngoài hành lang.
Anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Đình Kiên? Sao em lại ở đây?”
Nói xong, anh ta vẻ mặt như bừng tỉnh: “Em và Hạ Diệp Chi đến cùng nhau à.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, giơ tay lên, ra ý bảo Thời Dũng tránh đi một lúc.
Thời Dũng quay người đi, trợ lý của Trần Tuấn Tú cũng biết ý mà đi nơi khác.
Hành lang vắng vẻ, chỉ còn lại hai người họ.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng, nhưng vẫn khác với sự lạnh lùng với những người xa lạ.
Anh bình tĩnh nhìn Trần Tuấn Tú chăm chú: “Anh, trước đây em nói với anh rồi, cô ấy là Hạ Diệp Chi.”
“Anh biết cô ấy là Hạ Diệp Chi, tên nghe cũng hay.” Trần Tuấn Tú cười ôn hòa, không khác lúc bình thường là mấy.
Mạc Đình Kiên trầm mặc giây lát, giống như đang hạ quyết tâm gì đó, giọng nói bình thản nghe lại có cảm giác hung ác: “Hạ Diệp Chi giống với Khương Nhung, nhưng cô ấy không phải là Khương Nhung”
Vẻ mặt ôn hòa trên mặt Trần Tuấn Tú cuối cùng cũng biến mất, trợn trừng hai mắt lên hét lớn: “Em im miệng!”
Mạc Đình Kiên im lặng, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Trần Tuấn Tú bình tĩnh lại, lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa quen thuộc.
“Đình Kiên, anh quả thật chỉ là tình cờ gặp Hạ Diệp Chi thôi.” Anh ta nói xong còn cẩn thận quan sát Mạc Đình Kiên: “Em cũng quan tâm cô ấy phết nhỉ”
Mạc Đình Kiên hơi híp mắt lại, giọng nói bình thản: “Cô ấy là vợ em”
“Vì sao em phải dùng tên của em trai anh để lừa Hạ Diệp Chi?” Trần Tuấn Tú giống như chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng rất nhanh, anh ta lại cười: “Nếu Thành nó mà biết, chắc chắn sẽ tìm em để đòi phí mượn tên”
Mạc Đình Kiên nhìn anh ta một lúc lâu, giọng nói trầm xuống: “Anh, Khương Nhung đã bỏ đi lâu rồi, anh cũng nên nghĩ thoáng ra.”
Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt thay đổi của Trần Tuấn Tú, anh bước nhanh đi khỏi.
…
Hạ Diệp Chi đi từ trong phòng điều trị tâm lý ra, trong lòng nghĩ đến chuyện của Mạc Đình Kiên, bước chân chầm chậm.
“Bíp!”
Chiếc xe đằng sau bấm còi.
Người thời nay sao mà ngang ngược thế, cô đã đi sát ven đường rồi, lại còn bấm còi đòi cô nhường đường.
Cô bực mình quay đầu lại nhìn, một chiếc xe ô tô màu đen dừng đúng ngay sau lưng cô, cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, là khuôn mặt anh tuấn của ‘Mạc Gia Thành’.
‘Mạc Gia Thành’ nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt biếng nhác: “Lên xe đi.”
Sao anh lại ở đây.
Tuy trong lòng cô nghi hoặc, nhưng hành động thì dứt khoát, cô kéo cửa xe bước lên.
Cô còn chưa nói gì thì nghe Mạc Đình Kiên nói: “Đừng có hỏi tôi mấy câu vô nghĩa kiểu như ‘sao anh lại ở đây’.”
Hạ Diệp Chi chưa kịp nói đã bị chặn lại rồi.
Nên cô dứt khoát không nói nữa.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt trầm tư của cô, anh khẽ cười nhẹ: “Cô đến đây làm gì?”
Hạ Diệp Chi quay đầu, ra vẻ nghiêm chỉnh cười nhìn anh: “Tôi không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa.”
Thời Dũng ngồi ở ghế trước nghe được đoạn nói chuyện của hai người, anh ta không kìm được bật cười.
Nhưng rất nhanh, qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Mạc Đình Kiên phóng cho mình một ánh mắt sắc lạnh, bèn ngậm miệng lại.
Hạ Diệp Chi vừa lên xe nên chưa chú ý đến Thời Dũng đang lái xe: “Thời Dũng, cậu chủ nhà anh hôm nay không ra ngoài à?”
Thời Dũng im lặng nhìn Mạc Đình Kiên ngồi ghế sau, lắc đầu: “Không.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, trong lòng có cân nhắc, buổi trưa, sau khi về, cô phải nấu bữa cơm cho Mạc Đình Kiên.
Nghĩ xong, cô giơ tay ra đụng vào người ‘Mạc Gia Thành’.
“Làm gì thế?” Mạc Đình Kiên mặt không biểu cảm quay đầu nhìn cô.
Bỗng dưng bị ‘Mạc Gia Thành’ liếc sang, cô hơi giật mình.
Hạ Diệp Chi hơi dịch về sau: “Anh nói thật cho tôi biết, anh của anh rốt cuộc là thích ăn món gì?”
Hôm nay Hạ Diệp Chi mặc một chiếc áo lông màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt mộc với làn da trắng nõng mềm mịn, toàn thân toát lển vẻ ngây thơ, trong sáng, giống như một cô bé chưa vào đời.
Cô mở to đôi mắt đẹp nhìn anh, đợi anh trả lời.
Mạc Đình Kiên giơ tay ra tháo lỏng cà vạt, giọng nói có chút khàn hơn lúc trước: “Sao cô lại quan tâm anh ấy như vậy?”
“Tôi là vợ anh ấy, tôi không quan tâm anh ấy, chắc lẽ quan tâm anh à?” Vừa nghĩ tới chuyện ‘Mạc Gia Thành’ đối xử với cô lúc trước, Hạ Diệp Chi không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh.
‘Mạc Gia Thành’ lại khác hẳn, không để bụng, tiếp tục nói: “Với thân phận của anh họ tôi, hai người không thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường được, thậm chí anh ấy còn chưa chắc đã được kế thừa Mạc Thị? Cô còn chưa từng gặp mặt anh ấy, đi theo anh ta chẳng có hy vọng gì, để được cái gì?”
Hạ Diệp Chi không nghe ra vẻ châm biếm trong giọng nói của ‘Mạc Gia Thành’, mà càng cảm thấy tò mò hơn.
Hạ Diệp Chi mím môi, hiếm khi lại bình tĩnh ôn hòa nguyện nghe anh giải thích.
“Để được gì?” Hạ Diệp Chi nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Có lẽ là vì trách nhiệm, tuy tôi bị mẹ ép gả cho anh họ của anh, nhưng nếu hôm đó tôi phản kháng đến cùng, chắc chắn bà ấy cũng không ép được tôi. Nếu tôi đã gả cho anh của anh rồi, thì nên làm đúng trách nhiệm của một người vợ, hơn nữa…”
Hạ Diệp Chi ngừng một lát, như là thở dài nói: “Mấy năm nay người ở thành phố Hạ Dương hay lấy anh ấy làm đề tài chuyện phiếm lúc trà chiều, nhưng, anh ấy cũng không muốn trở thành như vậy, anh ấy cũng chỉ là người bị hại thôi, anh ấy còn vô tội hơn bất cứ ai.”