Cô cũng không dừng lại dù chỉ một giây.
Lúc này Tô Miên mới nhìn thấy Hạ Diệp Chi, cô ta thầm kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Lúc này Mạc Đình Kiên lại nhìn sang một hướng khác, cảm xúc trên mặt hơi nghiêm trọng, giống như đang suy nghĩ điều gì vậy.
Trải qua chuyện trong phòng họp vào buổi sáng, trong lòng Tô Miên luôn có cảm giác kỳ lạ.
Bản thân cô ta cũng không biết trong lòng xuất phát từ cái gì lại giống như vô tình nói khẽ một câu: “Còn chưa quay xong phim, sao Hạ Diệp Chi đã đi rồi?”
Nhìn như vô ý nhưng lúc cô ta nói chuyện vẫn để ý tới nét mặt của Mạc Đình Kiên.
Nhưng Mạc Đình Kiên vẫn giống như vừa rồi, không hề liếc nhìn cô ta.
Lúc Tô Miên âm thầm tức giận, Mạc Đình Kiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô ta, thấy hết vẻ tức giận còn chưa kịp giấu đi trên mặt cô ta. Anh cười nhạt liếc mắt nhìn cô ta, khóe miệng cong lên giễu cợt.
Sau đó, Mạc Đình Kiên lạnh lùng khẽ nói: “Khi cô bảo tôi đầu tư cho “Mất Thành 2” đã từng nói gì, cô còn nhớ rõ không?”
Tô Miên hơi sửng sốt nhưng đã vội vàng nói: “Nhớ.”
Lúc đó cô ta nói là cô ta chỉ muốn gỡ lại một bàn trước mặt Hạ Diệp Chi mà thôi, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới việc quay phim “Mất Thành 2”.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tô Miên biến đổi. Lúc đó cô ta nói như vậy cũng chỉ là để làm cho Mạc Đình Kiên cảm thấy cô ta rất hiểu chuyện, coi trọng đại cục mà thôi.
Nhưng lúc này Mạc Đình Kiên nhắc tới chuyện này, rất rõ ràng là có ý khác, dường như giễu cợt lại dường như trách móc.
“Nhớ là tốt rồi.” Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn cô ta không hề có hơi ấm, lại quay đầu qua chỗ khác.
Thời Dũng không biết tới từ lúc nào, đang vội vàng đi về phía Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ.”
“Chuẩn bị xong rồi?”
Thời Dũng khẽ gật đầu, đáp một tiếng: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Mạc Đình Kiên không liếc mắt nhìn Tô Miên đã rời khỏi đó.
“Đình Kiên!” Tô Miên ở phía sau gọi anh một tiếng.
Mạc Đình Kiên giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đi về phía trước mà không hề quay đầu lại. Ngược lại, Thời Dũng đưa một tấm thiệp mời cho Tô Miên.
Giọng điệu anh ta nghiêm túc nói với Tô Miên: “Tối nay cậu chủ phải tham dự một bữa tiệc từ thiện, mời cô Tô đi cùng cậu ấy. Nhưng bây giờ cậu chủ còn có công chuyện phải làm, vẫn mong cô Tô thông cảm.”
Tô Miên nhìn thấy tấm thiệp mời màu vàng, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó trên mặt vui mừng: “Đình Kiên bảo anh đưa cho tôi sao?”
“Tất nhiên là ý của cậu chủ.” Trên mặt Thời Dũng hết sức lãnh đạm, không thể nói là có bao nhiêu kính cẩn, phần nhiều chỉ là cảm giác đang xử lý việc công, giải quyết việc chung.
Tô Miên nhận lấy thiệp mời, khóe miệng thoáng mỉm cười: “Tôi đã biết, làm phiền trợ lý đặc biệt Thời rồi.”
Thời Dũng khẽ gật đầu và cũng xoay người rời đi, đuổi theo Mạc Đình Kiên.
Tô Miên cầm thiệp mời rồi nhìn theo hướng Mạc Đình Kiên rời đi, mơ hồ còn có thể thấy được bóng lưng của Mạc Đình Kiên. Cô ta khẽ cười một tiếng. Mạc Đình Kiên quả nhiên vẫn quan tâm cô ta, chỉ là có chút tức giận mà thôi, nếu không cũng sẽ không để cô ta đi cùng anh tới tham gia bữa tiệc tối.
Vào giờ phút này, buồn bực tức tối trong cả ngày đều biến mất.
…
Hạ Diệp Chi trở lại khách sạn, tắm rửa rồi nằm ở trên giường.
Nhưng cô lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.
Cô nhắm mắt lại liền cảm giác bên tai dường như vẫn còn có tiếng hít thở nặng nề của Mạc Đình Kiên truyền đến.
Cô giống như bị trúng tà vậy, trong đầu lúc nào cũng nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra ở phòng nghỉ trước đó.
Mạc Đình Kiên rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc đó có một giây, trong lòng cô thật sự căm hận Mạc Đình Kiên.
Nhưng lúc này, khi cô nhớ tới lúc mình gặp Mạc Đình Kiên khi còn trẻ cùng với hai người từng dựa vào nhau, trải qua nhiều chuyện lúc trước như vậy, cảm giác trong lòng cô đối với Mạc Đình Kiên lại càng phức tạp hơn.
Không đơn thuần là yêu, cũng không đơn thuần là hận.
Phức tạp mà nặng nề đến nỗi chính cô cũng không hiểu rõ được.
Hạ Diệp Chi thở dài một hơi, gọi điện thoại bảo người phục vụ cầm chai rượu qua cho cô.
Người phục vụ nhanh chóng mang rượu tới, đi vào phòng định giúp cô khui rượu nhưng Hạ Diệp Chi từ chối: “Anh đi ra ngoài đi, tôi tự mở được rồi.”
Người phục vụ đáp một tiếng, Hạ Diệp Chi khui rượu và rót vào trong ly, ngửa đầu lại rót vào trong miệng.
Nhưng cô uống quá vội nên phần lớn đều bị rơi ra ngoài, còn suýt nữa bị sặc.
“Khụ khụ…” Hạ Diệp Chi ho đến nước mắt cũng tràn ra, lại cười tự giễu mình một tiếng rồi tiếp tục ngẩng đầu uống rượu.
Cô cảm thấy rượu này không tốt, uống vào cay đắng khác thường.
Bình thường, tửu lượng của cô rất được, uống không say, phải uống rất nhiều mới say được.
Nhưng hôm nay uống quá gấp, không bao lâu cô đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, dựa vào giường thấy trời đất quay cuồng, không bao lâu đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Cô mới vừa ngủ, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, không vội vàng đã thể hiện ra sự kiên trì và thăm dò của chủ nhân.
Nhưng Hạ Diệp Chi uống rượu nên đã sớm ngủ say như chết, căn bản không thể nghe thấy tiếng gõ cửa, càng chưa nói tới đứng lên mở cửa.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên một tiếng xoẹt của thẻ phòng quét để mở cửa.
Trong phút chốc, cửa phòng lại bị người mở ra, bóng người cao lớn đi từ bên ngoài vào.
Sau khi Mạc Đình Kiên đi vào liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi tới trước giường.
Lúc trước Hạ Diệp Chi ngồi ở trên thảm trải sàn uống rượu, lúc này đã dựa vào mép giường và ngủ thiếp đi. Gương mặt cô trắng bệch, cho dù ngủ thiếp đi cũng là vẻ mặt buồn bực không vui.
Mạc Đình Kiên đứng ở trước giường nhìn một lát mới giơ tay lấy cái ly vẫn còn được Hạ Diệp Chi cầm trong tay, vén chăn lên và bế cô đến giữa giường mới đặt xuống, lại đắp chăn lên cho cô.
Hạ Diệp Chi ngủ cũng không yên. Cô nhíu mày, khẽ thì thầm một tiếng: “Mạc Đình Kiên…”
Mạc Đình Kiên đứng ở trước giường chợt dừng lại, cúi người hôn nhẹ lên trán cô rồi giơ tay xoa mái tóc dài của cô trấn an.
Chân mày của Hạ Diệp Chi vốn đang nhíu chặt tự nhiên lại thả lỏng, cọ vào trên bàn tay của người đàn ông có phần không muốn xa rời.
Tay Mạc Đình Kiên cứng lại, cảm xúc trên mặt chợt dịu xuống. Anh lại cúi đầu hôn lên trên trán của cô rồi nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi không thể nào dời mắt đi được.
Đã rất lâu rồi anh không thể cẩn thận ngắm nhìn cô, cũng không có cơ hội như vậy.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên đứng thẳng dậy, cầm điều khiển điều hòa ở đầu giường để điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp.
Mạc Đình Kiên đặt điều hòa điều khiển từ xa trở lại chỗ cũ, dừng một lát rồi đứng thẳng người và đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, anh nhìn thấy hai chiếc giày của Hạ Diệp Chi cách xa nhau. Đó là do lúc trước Hạ Diệp Chi vào cửa tâm trạng phiền não nên lúc cởi giày đã đá văng đi.
Mạc Đình Kiên ngồi xổm xuống, đặt hai chiếc giày vào một chỗ, sau đó mới đứng dậy mở cửa.
Két, cánh cửa mới mở ra một khe, anh còn chưa kịp quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, đã nghe bên ngoài vang lên giọng nói của Thời Dũng: “Cậu chủ.”
Thời Dũng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh, rất rõ ràng đã chờ rất lâu rồi.
Chỉ là khi Mạc Đình Kiên tới cũng không dẫn theo Thời Dũng.
Thời Dũng chính là tới chặn được anh.