Tích tắc……
Giống như tắc đường.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, vẫn không nhìn rõ tình hình, lại nghe thấy có người đang gọi cô.
“Hạ Diệp Chi!”
Có một chiếc ô tô dừng ở giữa đường, những chiếc xe phía sau cũng buộc phải dừng lại, cửa xe được đẩy ra, người trên xe xuống, chạy về phía cô.
Là Mạc Đình Kiên.
Anh di chuyển vô cùng nhanh, rất nhanh đã đi đến trước mặt cô.
“Mạc….”
Cô vẫn chưa kịp gọi hết tên của Mạc Đình Kiên, liền thấy vẻ mặt anh thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mất vết máu trên cổ cô, giọng nói nặng nề đến mức giống như có thể kéo từ nước lên: “Cổ bị làm sao vậy?”
“Bị thương ngoài da, không sao.” Hạ Diệp Chi khẽ chạm vào cổ, những vết màu kia đã đông lại.
Mạc Đình Kiên nghe thấy vậy, mới cảm thấy nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô quay người đi về xe của anh.
“Lên xe….” Hạ Diệp Chi muốn nói Mạc Đình Phong đang ở trên xe.
Nhưng Mạc Đình Thiên căn bản không nghe cô nói gì, nhét cô vào trong xe, sau đó lái xe rời đi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Cố Tri Dân cũng mang theo người đi đến chiếc xe trước cô ngồi, trên chiếc xe kia Mạc Đình Phong đã bị bắt lại.
Chiếc xe của Mạc Đình Kiên lái đi không quá xa, liền nhìn thấy một phòng khám ngoại trú.
Anh đưa Hạ Diệp Chi đi vào băng bó vết thương, cho dù Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút chuyện bé xe ra to, nhưng cũng không lên tiếng cự tuyệt.
Cô biết, Mạc Đình Kiên cũng là vì lo lắng cho cô.
Vết thương của Hạ Diệp Chi nông đến mức khiến bác sĩ phải cau mày, nhưng bác sĩ vẫn là một người có ý đức cẩn thận băng bó lại, trước khi rời đi, còn dặn Hạ Diệp Chi: “Đừng chạm vào nước.”
Mặc dù vết thương rất nông, nhưng tốt hơn hết vẫn nên tránh xa nước.
Từ phòng khám ngoại trú đi ra, thì Cố Trí Dân gọi điện thoại đến.
Mạc Đình Kiên mở loa ngoài.
“Tôi đã báo cảnh sát, bây giờ đang đi đến đồn với cảnh sát, tình hình bên cậu thế nào rồi?”
Mạc Đình Kiên đang lái xe, Hạ Diệp Chi liền lên tiếng trả lời: “Không sao.”
Cố Tri Dân nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, không nín được mang theo ý cười nói: “Không sao là tốt rồi.”
Hạ Diệp Chi không sao, nghĩa là Mạc Đình Kiên không sao.
Lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đi đến đồn cảnh sát, Cố Tri Dân đã lấy xong lời khai.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đến, theo thủ tục cũng phải lấy lời khai.
Bọn họ lấy xong lời khai có thể rời đi, nhưng Mạc Đình Phong thì không được.
Là Mạc Đình Phong phóng hỏa ở Kim Hải, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng tình huống tồi tệ, Mạc Đình Phong còn bắt cóc Hạ Diệp Chi, dùng dao găm cưỡng ép Hạ Diệp Chi, những tội này cộng vào với nhau, ít nhất cũng phải ngồi tù năm năm.
Mà sức khỏe của Mạc Đình Phong vốn đã không tốt, mặc dù Mạc Đình Kiên và ông ta đã đoạn tuyệt, nhưng vẫn để ông ta sống trông ngôi nhà cũ của nhà họ Mạc, nên ông ta chưa trải qua khó khăn, nếu như ở trong tù năm năm, cũng không chắc có thể sống để ra ngoài.
Lúc Mạc Đình Phong bị cảnh sát đưa đi, trong miệng ông ta vẫn nguyền rủa: “Mạc Đình Kiên! Tên khốn nạn này!”
Mạc Đình Kiên không hề nhìn ông ta, đưa Hạ Diệp Chi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi vừa bước, vừa quay đầu lại nhìn biểu cảm của Mạc Đình Phong.
Vẻ mặt của Mạc Đình Kiên rất bình tĩnh, Hạ Diệp Chi muốn nói cái gì đó, liền nhìn thấy Cố Tri Dân ở cách đó không xa.
“Hai người nên đi về nghỉ ngơi đi, những chuyện tiếp theo tôi sẽ giải quyết.” Cố Tri Dân đi lên trước nghênh đón. Ánh mắt dừng trên cổ của Hạ Diệp Chi: “Thật sự không sao chứ?”
Dù sao cũng là vết thương ở cổ, mặc dù vết thương rất nông nhưng băng bó vẫn có chút dọa người.
“Thật sự không sao.” Hạ Diệp Chi chỉ có thể giải thích lại một lần nữa.