Mạc Đình Kiên khẽ cau mày, vừa mở miệng đã bị giọng nói êm ái của Hạ Diệp Chi cắt ngang: “Được rồi, em biết rồi, sẽ cẩn thận, sẽ không đi lung tung, sẽ quay về sớm thôi.”
Hạ Diệp Chi đã quá hiểu tính tình của Mạc Đình Kiên, biết anh muốn nói gì nên cướp lời nói trước, nói ra hết những lời Mạc Đình Kiên muốn nói, khiến anh không còn lời nào để nói.
Quả thật Mạc Đình Kiên không còn lời nào để nói.
Anh bất đắc dĩ khẽ cười: “Biết là được rồi.”
Thẩm Lệ dẫn hai mẹ con Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ ra khỏi phòng bao.
Đi dạo một vòng trong Kim Hải, đột nhiên Hạ Diệp Chi nhớ đến trước đó cô đã đồng ý mua sách ảnh cho Mạc Hạ nhưng vẫn luôn không có thời gian đi mua.
Tai Mạc Hạ rất thính, nghe thấy Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ nhắc đến chuyện này, lập tức bạch bạch chạy đến, lôi kéo tay Hạ Diệp Chi: “Mẹ, lúc trước khi chúng ta đi đến, con nhìn thấy trên đường có một hiệu sách, ở đằng kia kìa, không xa lắm đâu.”
Cô bé nói xong còn chỉ tay ra bên ngoài.
“Được!” Thẩm Lệ xoa đầu Mạc Hạ: “Chúng ta đến bên đó nhìn xem.”
Hiệu sách mà Mạc Hạ nói quả thật cách Kim Hải không xa, đi đến cũng chỉ mất bảy tám phút mà thôi.
Hiệu sách không lớn, cơ bản đều là một số đầu sách cho trẻ em.
Vừa vào cửa là có thể cảm thấy, trang trí vô cùng nghệ thuật, bố trí cũng vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn đều là hàng nhập khẩu.
Tại khu vực trung tâm thành phố Hà Dương tấc đất tấc vàng, mở một hiệu sách như vậy, vốn dĩ không thể nào kiếm được tiền, chủ hiệu sách này đúng là rất có tiền.
Mặt tiền hiệu sách không lớn, xếp sắp vô cùng khéo léo, bây giờ là giữa trưa cũng có những người khác, chủ hiệu sách ngồi đằng sau quầy thu ngân, khẽ ngước mắt nhìn sang: “Xem tự nhiên.”
Mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng lại vô cùng đầy đủ các đầu sách cho trẻ nhỏ, chỉ thoáng chốc Hạ Diệp Chi đã tìm được quyển sách mà Mạc Hạ muốn, lại chọn thêm hai quyển khác, đi tính tiền rồi chuẩn bị rời đi.
Mạc Hạ tự gói gọn sách rồi vui vẻ xách lấy đi ở phía trước, Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi đi theo sau.
“Mẹ!”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng hô sợ hãi.
Sắc mặt Thẩm Lệ chợt thay đổi, phản ứng vô cùng nhanh, cô bước chân chạy ra ngoài: “Tớ đi xem, Diệp Chi cậu đừng cử động!”
Hạ Diệp Chi mang thai, không thể xảy ra chút sơ suất nào.
Thẩm Lệ vừa đi ra bên ngoài thì đã nhìn thấy Mạc Hạ bị một bảo vệ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cầm dao găm bắt giữ, sắc mặt cô bé trắng bệch nhưng không khóc. . ngôn tình ngược
Giây phút nhìn thấy Thẩm Lệ, Mạc Hạ mới như không nhịn được nữa, khóe miệng kéo xuống, miệng méo như muốn khóc lên, nhưng cô bé lại cố nén không rơi nước mắt.
“Hạ Hạ đừng sợ!” Thẩm Lệ ép buộc chính mình bình tĩnh lại, buông ra lời nói dịu dàng trấn an Mạc Hạ.
Sau đó, cô mới nhìn về phía người bắt giữ Mạc Hạ, bình tĩnh nói: “Anh là ai? Anh muốn gì?”
Người bắt giữ Mạc Hạ hất cằm ra hiệu cho Thẩm Lệ bước tới.
Thẩm Lệ bước tới, người kia lập tức ném Mạc Hạ ra, giơ tay kéo Thẩm Lệ lại, lấy dao găm đè lên cổ cô, kéo cô vào một chiếc xe con ở bên cạnh.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Vừa rồi khi các cô đến cũng không chú ý bên ngoài cửa có xe đang đỗ.
Thẩm Lệ nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ xem phải làm gì để kéo dài thêm chút thời gian, nhưng người bắt giữ cô lại không cho cô cơ hội này, dao trên tay đập xuống, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh.
Ngay lúc đầu Hạ Diệp Chi đã gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên, nhưng khi đuổi đến, lại chỉ nhìn thấy xe hơi đã chạy đi.
“Mẹ!” Mạc Hạ bị dọa sợ, lập tức nhào vào trong lòng Hạ Diệp Chi.