Nhưng Thẩm Lệ trước giờ lại không phải kiểu người trốn tránh vấn đề như vậy.
Bởi vậy nên sau khi dùng bữa xong, Hạ Diệp Chi vốn định cùng cô nghĩ cách gì đó, nhưng lại bị Thẩm Lệ đuổi về nghỉ ngơi.
Nhưng Thẩm Lệ không ngờ là cô bị công ty đình chỉ công tác rồi.
Hạ Diệp Chi vừa nằm xuống liền nói với Mạc Đình Kiên về chuyện của Thẩm Lệ chứ không hề có ý định đi ngủ.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi” Hạ Diệp Chi từ trên giường xoay người ngồi dậy, cất giọng nói.
Phòng nghỉ được bố trí đơn giản, không có khóa cửa, nên Thẩm Lệ trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Lệ” Nhìn thấy Thẩm Lệ bước đến, trên gương mặt Hạ Diệp Chi hiện lên một nụ cười.
Căn phòng hơi nhỏ, Thẩm Lệ đứng bên cạnh cửa chứ không tiến hẳn vào trong: “Buổi chiều mình ra ngoài có chút chuyện, buổi tối xong việc sẽ đến tìm cậu”
Những lời này của Thẩm Lệ không chỉ khiến cho Hạ Diệp Chi ngạc nhiên, mà còn khiến cho người đang chăm chú nhìn điện thoại là Mạc Đình Kiên cũng phải ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Buổi chiều cậu còn có cảnh quay sao?”
“Công việc của tớ tạm thời dừng lại rồi, cũng may là có thể ra ngoài giải quyết một số chuyện” Thấy Hạ Diệp Chi định mở miệng nói gì đó, Thẩm Lệ liền cắt ngang: “Đừng lo, nếu như tớ không giải quyết được sẽ tự tìm đến sự giúp đỡ của cậu”
Hạ Diệp Chi biết rõ tính cách của Thẩm Lệ, nghe cô nói vậy bèn gật đầu.
“Đúng rồi, tớ sẽ đưa chìa khóa xe dã ngoại cho hai người, nếu mệt thì lên xe mà nghỉ ngơi” Thẩm Lệ nhét chìa khóa xe vào tay Hạ Diệp Chi.
Phim trường vô cùng lộn xộn, Thẩm Lệ sợ Hạ Diệp Chi với Mạc Đình Kiên không quen.
Hạ Diệp Chi cũng không từ chối.
Hạ Diệp Chi đứng cạnh cửa, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Thẩm Lệ, sau đó quay đầu lại tức giận nói với Mạc Đình Kiên: “Rốt cuộc Cố Tri Dân muốn làm gì?”
Gần đây Mạc Đình Kiên từ chỗ con gái yêu học được khái niệm mới: bảo toàn mạng sống.
Khi phụ nữ hỏi một vấn đề thiếu logic, cô ấy hoàn toàn không hề có ý định để bạn chỉ điểm cho cô ấy, mà là muốn sự đồng cảm từ bạn, đối với phụ nữ, cần phải học được tư duy trái ngược.
Ví dụ như bây giờ Hạ Diệp Chi đang oán trách anh, không thèm nói đạo lý.
Mạc Đình Kiên chớp mắt, vẻ mặt vô cùng tự tin trả lời: “Anh cũng không biết cái tên ngốc đấy đang làm gì”
Hạ Diệp Chi không nhịn được mà bị anh chọc cười: “Không phải anh với anh ta là anh em tốt sao? Anh mắng anh ta là đồ ngốc?”
“Nhưng điều đấy cũng không thể che đậy sự thật cậu ta là tên ngốc”
Mạc Đình Kiên nói một cách thẳng thắn và nghiêm túc, vậy nên Hạ Diệp Chi dù có muốn oán trách cũng không tiện nói nữa, đành nhăn mũi hừ một tiếng.
……
Tiêu Văn hiện tại đang ở bệnh viện thành phố, Thẩm Lệ cùng Cố Mãn Mãn trực tiếp đi tới đó.
Từ đây đến đó mất khoảng 2-3 tiếng đồng hồ, lúc gần đến bệnh viện, Thẩm Lệ nhờ Cố Mãn Mãn mua cho mình cốc cafe đá để tỉnh táo hơn.
Thẩm Lệ một hơi uống hết cốc cafe rồi vứt cốc vào thùng rác, đúng lúc định bước lên xe, cô vô tình ngước mắt lên liền trông thấy đám người đang tụ tập cách đó không xa.
Bọn họ đa phần đều mặc đồ đen, có vài người đem theo cả máy ảnh.
“Phóng viên?” Cố Mãn Mãn cũng nhìn thấy đám người đó.
Thẩm Lệ bình tĩnh nói: “Dừng xe ở đây thôi, chúng ta gọi xe khác”
“Vâng” Cố Mãn Mãn nói xong liền dừng xe.
Thẩm Lệ xõa tóc xuống, cố hết sức để tóc che khuất mặt, mặc dù cô có đeo khẩu trang nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Cố Mãn Mãn nhanh chóng gọi được xe, sau khi Thẩm Lệ ngồi lên xe, tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, mặc dù đeo khẩu trang tóc tai bù xù che kín mặt nhìn dáng vóc cũng có thể đoán ra đây là một cô gái xinh đẹp.
Tài xế xác nhận lại một lần nữa: “Đi vòng lại rồi chạy xung quanh bệnh viện?”