“Đứng lại.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc của Mạc Đình Kiên vang lên sau lưng, Hạ Diệp Chi cứng đơ người.
Cô cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía Mạc Đình Kiên, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn đến phòng rửa tay mà thôi.”
Mạc Đình Kiên người cao chân dài, bước chân cũng dài, anh đi tới đứng trước cô rồi buông mắt từ từ quan sát, khi ánh mắt chạm đến khối u lớn trên trán, rất rõ ràng con ngươi anh co lại một chút.
Nhưng anh vẫn nhướn mày nói: “Đi đi, tôi chờ cô.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô không thể làm gì khác ngoài việc kiên trì vào phòng vệ sinh.
Hạ Diệp Chi trở lại phòng vệ sinh, phiền não gõ cái trán của mình lại vô tình gõ lên cục u kia.
“Ây da…” Đau chết mất.
Cuối cùng, sau một lúc lề mề cô mới đi ra ngoài.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đi đâu không biết, chỉ thấy một mình Mạc Đình Kiên đứng đó đợi cô.
Bộ âu phục trên người anh lúc nào cũng gọn gàng tỉ mỉ như vậy, thân hình thon dài cao ngất, cho dù anh có đứng trước cửa phòng rửa tay thì hình ảnh vẫn đẹp mắt như thế.
“Hai mươi phút.” Mạc Đình Kiên giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua.
Ngay lúc vẻ mặt Hạ Diệp Chi khó hiểu anh nói: “Cô bị táo bón à?”
Hạ Diệp Chi ngẩn người một lát rồi ho sặc sụa: “Khụ khụ…”
Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm, lập tức dùng bộ dáng cực kỳ nghiêm túc nói: “Lát nữa để Thời Dũng giúp cô đến bệnh viện lấy số khám.”
“Ha ha.” Hạ Diệp Chi lúc này ngoài cười thì còn biết làm gì bây giờ?
…
Hai người cùng nhau ra khỏi quán bar.
Xe của Cố Tri Dân đã đậu ở cửa, anh ta ngồi ghế lái, còn Thẩm Lệ ngồi ghế lái phụ bên cạnh anh ta.
Thấy Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đi ra, nhoài người qua cửa sổ xe nói: “Đình Kiên, tôi đưa Thẩm Tiểu Lệ đến bệnh viện, đi cùng không?”
Mạc Đình Kiên chỉ chỉ xe của mình bên kia.
Cố Tri Dân hiểu ý, làm ra động tác “OK” rồi lái xe đi khỏi.
“Tôi không sao, không đi bệnh viện đâu.” Hạ Diệp Chi lôi kéo cánh tay Mạc Đình Kiên.
Đầu cô chỉ bị đánh thành cục u lớn thôi, đâu có chảy máu đâu, đi bệnh viện làm gì?
Còn phải đăng ký xếp hàng rất mất thời gian, bây giờ cô đói bụng lắm, chỉ muốn ăn cơm.
Màn đêm đã buông xuống từ lâu, cho dù có ngọn đèn soi sáng thì đôi mắt thâm thúy của Mạc Đình Kiên cũng vẫn âm trầm như thế, anh nghiêm giọng nói: “Không sao ư?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu.
Nhưng lúc sau, cô lại phải kêu lên một tiếng: “A!”
Bởi vì Mạc Đình Kiên lấy tay ấn mạnh lên cái cục trên trán cô một cái.
Tuy rằng vết sưng lớn trên trán sau vài ngày sẽ tự động hết nhưng bây giờ bị người khác ấn mạnh như thế thì rất đau.
Mạc Đình Kiên lấy tay về, mặt vô cảm nhìn cô: “Không sao cô kêu cái gì vậy?”
“Tôi…” Nếu anh ta không ấn vào trán của cô thì cô không sao rồi!
…
Trong bệnh viện.
Mạc Đình Kiên lôi Hạ Diệp Chi vào để bác sĩ kiểm tra tổng quát cho cô.
Thẩm Lệ cũng không tốt hơn so với cô bao nhiêu, cô ấy cũng bị Cố Tri Dân kéo vào làm kiểm tra tổng quát.
Hai người làm xong kiểm tra đang ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang, cậu nhìn tớ, tớ lại nhìn cậu.
Cuối cùng, Thẩm Lệ nói trước: “Tớ thấy Mạc Đình Kiên lo lắng cho cậu lắm đấy.”
“Ha ha.” Hạ Diệp Chi không tự chủ được đưa tay sờ lên cục u trên trán mình, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ngón tay đã ấn vào đây.
Tiện thể, Hạ Diệp Chi vẻ mặt lạnh băng nói: “Tớ thấy Cố Tri Dân mới là lo lắng cho cậu á, anh ta còn nói câu gì mà?”
Hạ Diệp Chi dừng lại, sau đó hắng giọng, học theo điệu bộ của Cố Tri Dân mà nói: “Cô ấy là người tôi thương nhất.”
“Hạ Diệp Chi!”
Thẩm Lệ luôn luôn tùy tiện lúc này cũng mất tự nhiên trước câu nói đó.
Lúc này, Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên theo bác sĩ đi ra khỏi phòng.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng lúc ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám hó hé.
…
Bởi vì Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ hai người đều chưa ăn cơm nên cả bốn người cùng đi Thịnh Hải.
Trên đường, Hạ Diệp Chi nhớ tới Mạc Gia Thành bèn hỏi Mạc Đình Kiên: “Tiểu Thành đâu?”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, trên gương mặt trên mặt anh tuấn không có biểu cảm nào: “Cô hay là quan tâm bản thân của mình nhiều hơn đi thì hơn.”
Tới Thịnh Hải, bọn họ gọi cho hai cô gái vừa đánh nhau này một bàn đồ ăn lớn.
Hạ Diệp Chi tuy rằng vẫn sợ nhưng cơn đói lại chiếm thượng phong.
Đợi Hạ Diệp Chi ăn no rồi, Mạc Đình Kiên mới tìm cô tính sổ.
“Tôi không ngờ rằng vợ tôi lại biết đánh nhau đấy, ai dạy cô?”
Đôi mắt đen như mực của Mạc Đình Kiên u tối nhìn cô, dường như nếu câu trả lời của cô không khiến anh vừa lòng, thì anh sẽ dạy dỗ cô vậy.
Còn dạy dỗ thế nào, Hạ Diệp Chi không biết.
Cô chỉ biết chỉ cần mình ở trước mặt Mạc Đình Kiên, bản thân sẽ vô thức run sợ.
Hạ Diệp Chi không chút nghĩa khí chỉ vào Thẩm Lệ ngồi bên cạnh.
Thẩm Lệ cũng sợ Mạc Đình Kiên.
Cô ấy rụt cổ, nuốt nước miếng chỉ chỉ Cố Tri Dân ngồi bên cạnh: “Tôi biết đánh nhau, là do anh ta dạy.”
“Khụ khụ…”
Cố Tri Dân vừa uống một hớp rượu vang, kết quả ho sặc sụa.
“Không phải, tôi nói này Thẩm Tiểu Lệ, lúc tôi rời đi năm đó có để người lại chăm sóc cô, tôi cũng không cho cô học đánh nhau hay đại ca trường học gì…”
Anh ta còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Lệ trừng cho im bặt.
“A.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ đứng dậy bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhạy bén phát hiện ra ý nghĩa đe dọa “về nhà tính sổ cô” trong lời nói.
Cô không muốn về nữa.
Nhưng cô lại không dám không về.
…
Mạc Đình Kiên lái xe phóng nhanh một đường về nhà.
Lúc đến cửa biệt thự, Hạ Diệp Chi vịn cửa xe đi xuống, ngồi xổm ven đường ói đến nỗi trời đất đảo lộn.
Mạc Gia Thành nghe tiếng xe về lập tức chạy ra, khi thấy Hạ Diệp Chi, vẻ mặt cậu ta mới thả lỏng: “Chị Chi Chi, cuối cùng chị cũng về rồi, chị không biết lúc anh họ trở về không thấy chị vẻ mặt anh ấy đáng sợ thế nào đâu…”
Hạ Diệp Chi chậm rãi đứng dậy, uể oải nói: “Không đáng sợ anh ta cũng đủ hù chết cậu…”
Tiếng nói vừa dứt, cô ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng sau lưng Mạc Gia Thành.
Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác.
Hạ Diệp Chi nghĩ, đưa đầu cũng bị chém mà rụt đầu cũng bị chém, chi bằng để đao kia kia chém sớm một tí.
Vì vậy, cô cùng với Mạc Đình Kiên quay người, đi đến phòng ngủ.
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ, tại sao cô đánh nhau ở bên ngoài lại khiến Mạc Đình Kiên tức giận như vậy?
Là do Mạc Đình Kiên nghĩ mình làm mất thể diện của anh ấy sao?
Mạc Đình Kiên vào phòng ngủ, cởi áo khoác trên người ra, xoay người nhìn Hạ Diệp Chi còn đang do dự ở cửa, lập tức lên tiếng gọi cô: “Qua đây.”
Hạ Diệp Chi lo sợ đi tới, Mạc Đình Kiên duỗi tay đè cô trên giường, sau đó anh nhanh chóng đưa tay tới.
Hạ Diệp Chi theo bản năng muốn trốn, nhưng kết quả lại bị Mạc Đình Kiên thấp giọng kêu dừng: “Bôi thuốc, trốn cái gì mà trốn!”