“Cho dù là anh không biết đi nữa, anh đã tốn nhiều tiền để nuôi nhóm thư ký và nhóm quan hệ công chúng, anh phải chịu lỗ à?” Cố Tri Dân mỉm cười, cả người đều lộ ra một vẻ bình tĩnh “Tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay”.
Thẩm Lệ đột nhiên lại nhìn không thấu Cố Tri Dân.
“Chuyện đó là giả?” Thẩm Lệ hỏi anh.
Nụ cười trên mặt của Cố Tri Dân biến mất trong nháy mắt, cả người trở nên vô cùng nghiêm túc: “Là thật.”
Thẩm Lệ quan sát anh: “Nhưng mà nhìn anh cũng không có chút đau khổ nào?”
“Tại sao anh phải khổ sở kia chứ?” Cố Tri Dân xoay người đi về phía phòng bếp: “Anh còn mở một bình rượu để chúc mừng nữa.”
Chốc lát sau, anh đi ra từ trong phòng bếp, trên tay cầm một bình rượu vang đỏ đã được mở nắp, ở bên tay bên kia cầm hai hai cái ly đế cao.
Trong mắt của Thẩm Lệ tràn ngập vẻ khó hiểu.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Trước đó có một đoạn thời gian cô cũng đã nghi ngờ tại sao Cố Tri Dân lại thích Tiêu Văn, sau này cô cũng lười phải suy nghĩ nhiều.
“Anh cũng chưa từng ngủ với Tiêu Văn, đứa nhỏ ở trong bụng của Tiêu Văn không hề có một chút quan hệ nào với anh.” Lúc Cố Tri Dân nói chuyện, mắt rủ xuống rót rượu, giống như là cố ý không để cho Thẩm Lệ nhìn thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt của anh.
“Vậy tại sao anh lại ở bên cạnh cô ta chứ?” Cố Tri Dân không phải là một người sẽ tự làm oan ức chính mình, chuyện mà anh không muốn làm, không có ai có thể ép buộc anh được.
Cố Tri Dân đưa ly cho Thẩm Lệ, vẻ trào phúng chợt loé lên ở trong mắt anh: “Em tin à?”
Dường như là trong lời nói của Cố Tri Dân có hàm ý, Cố Tri Dân như thế này khiến cho Thẩm Lệ cảm thấy không thoải mái.
Cô cũng không nhận ly rượu, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì vậy?”
“Tiêu Văn mang thai, con không phải là của anh, em không tin, cho nên anh cũng chỉ có thể dùng kết quả xét nghiệm DNA để tự chứng minh sự trong sạch, mà trước khi tự chứng minh mình trong sạch thì phải bảo đảm đứa nhỏ có thể yên ổn ở trong bụng của cô ta.”
Cô không nhận ly rượu, Cố Tri Dân tự mình uống hết rượu, cũng không biết là lấy một kết quả xét nghiệm DNA ở nơi nào đó đưa đến trước mặt của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhìn báo cáo xét nghiệm DNA ở trước mặt, một hồi lâu sau cô mới hồi phục lại tinh thần.
Hóa ra Cố Tri Dân làm nhiều như vậy, lại là vì cái này.
Trong lòng của Thẩm Lệ khẽ rung động, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Anh hoàn toàn không cần thiết phải làm khó mình như thế này.”
Cô biết, lấy sự hiểu biết của cô đối với Cố Tri Dân, cũng không đến mức anh sẽ ở cùng với Tiêu Văn.
Bây giờ tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.
Cố Tri Dân nhẹ giọng cười một tiếng, nói với giọng điệu mịt mờ: “Nếu như em tin anh, anh cần thiết phải làm như thế này sao?”
“Ý của anh chính là đang đổ lỗi cho tôi?” Thẩm Lệ nâng mắt lên nhìn anh, trong đáy mắt đều là sự lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt của Cố Tri Dân dần dần bị nguội lạnh, trở nên cứng ngắc.
Trong căn phòng trống trải, khi mà hai người đối mặt với nhau lạnh lùng như thế này, càng có vẻ quạnh quẽ trống rỗng hơn.
Sau một khoảng im lặng tĩnh mịch, dường như là Cố Tri Dân nói ra một câu từ trong kẽ răng: “Tiểu Lệ, em có trái tim không hả?”
Thẩm Lệ nhìn thấy được sự tổn thương ở trong mắt của Cố Tri Dân.
Rõ ràng như vậy.
Cô né tránh ánh mắt, không nhìn vào ánh mắt của anh.
Nhưng Cố Tri Dân lại không có ý định bỏ qua cho cô.
“Tại sao chúng ta lại trở thành như thế này chứ? Em nói cho anh biết đi, tại sao lại trở thành bộ dạng như ngày hôm nay?” Cố Tri Dân chất vấn, từng câu từng chữ đánh vào trong tim của Thẩm Lệ.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên.
Cố Tri Dân biết tính tình của Thẩm Lệ không tốt, nhưng cái đó đối với anh mà nói cũng chỉ là chút tính tình nhỏ của mấy cô gái mà thôi, không có gì to lớn.
Nhưng mà anh không ngờ tới sẽ có một ngày như vậy, Thẩm Lệ đã mất đi sự tin tưởng đối với anh.
Không phải là dần dần mới phát hiện, mà là đột nhiên có một ngày phát hiện ra chuyện này.
Cho đến ngày hôm nay, anh ta vẫn không tìm được nguyên nhân giống như cũ.