Dưới tình huống kiểu thế này, Mạc Đình Kiên không cho bé ăn đòn đã là may mắn lắm rồi, bé tự nhiên cũng chả dám ước mong xa vời là Mạc Đình Kiên bế bé xuống nữa.
Nhưng mà chân bé ngắn quá, duỗi thẳng chân, mũi chân thò xuống mò tới mò lui, vẫn không chạm được đến đất.
Bé quay đầu lẳng lặng ngó Mạc Đình Kiên, phát hiện Mạc Đình Kiên cũng đang nhìn mình.
Không khí có phần ngượng ngùng.
Mạc Hạ chớp chớp mắt, yếu ớt gọi một tiếng: “Ba…”
Mạc Đình Kiên dùng một tay ôm Mạc Hạ xuống.
Mạc Hạ đáp đất thành công khẽ thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo đó liền ra vẻ cụ non bảo: “Ba yên tâm, con sẽ không nói cho mẹ biết là ba đã lén khóc đâu.”
Mạc Hạ đã từng trải qua rất nhiều chuyện không hay.
Nhưng khoảng thời gian sau này sống cùng với Hạ Diệp Chi, bé đã dần dần hoạt bát trở lại.
Đây chính là chuyện tốt.
Xem ra mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.
Mạc Đình Kiên cũng từng cho rằng tất thảy đều đã trở nên tốt hơn rồi.
Anh duỗi tay xoa xoa đầu Mạc Hạ, giọng điệu thờ ơ: “Nói nhiều.”
Mạc Hạ đưa tay vén tóc mái mình một chút, ngước mặt ngó Mạc Đình Kiên.
Bởi lẽ Mạc Đình Kiên cao quá, khoảng cách chiều cao của hai cha con quá lớn, cho nên Mạc Hạ ngước đầu ngước đến là tốn sức.
Nó hỏi Mạc Đình Kiên: “Mẹ đã tỉnh lại rồi, sao trông ba vẫn có vẻ chả vui mừng gì cả?”
Mạc Đình Kiên cụp mắt nhìn nó: “Ba rất vui.”
Mạc Hạ bĩu môi: “Ba nói xạo.”
Mạc Đình Kiên trầm lặng một lát, mới hỏi lại: “Nhìn ba trông không vui sao?”
“Vâng.” Mạc Hạ gật đầu, giơ tay chỉ vào giữa hai chân mày của mình: “Ở đây của ba cứ cau lại suốt.”
Mạc Đình Kiên vươn tay đè ấn đường mình lại một chút.
Bỗng ở ngoài vọng vào tiếng của Cố Tri Dân: “Đình Kiên, cậu cho Hạ Hạ là tới tận Nam cực rửa đấy à?”
Bởi vì chỉ rửa mặt thôi, Mạc Đình Kiên không hề đóng cửa.
Cố Tri Dân vừa bước vào, liền thấy Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ một lớn một nhỏ chăm chú nhìn anh ta.
Anh ta đần mặt ra một lúc mới nói: “Hai cô ấy bảo tôi vào xem xem sao hai người vẫn chưa ra ngoài, hai ba con đang làm gì thế?”
Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng đẩy đẩy Mạc Hạ: “Đi thôi.”
Mạc Hạ nhìn Mạc Đình Kiên một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Hai người Cố Tri Dân cùng Mạc Đình Kiên bước theo sau.
Cố Tri Dân khẽ nghiêng đầu, đè thấp giọng hỏi Mạc Đình Kiên: “Vết thương của cậu không sao đấy chứ?”
“Không sao.” Mạc Đình Kiên trầm lặng.
Cố Tri Dân đưa tay che lên phần lông mày của Mạc Đình Kiên: “Diệp Chi tỉnh lại là chuyện tốt rồi, sao vẫn tâm sự chồng chất thế?”
Mạc Đình Kiên nhướn nhướn mí mắt, đảo mắt nhìn cậu ta một lượt.
Cố Tri Dân vô cùng tự giác lấy tay mình ra.
Mạc Hạ ở trước mặt đã vào đến phòng bệnh của Hạ Diệp Chi, cũng chẳng biết là nói cái gì, đã chọc cười cả Hạ Diệp Chi lẫn Thẩm Lệ.
Mạc Đình Kiên đi tới cửa, không tiến vào ngay.
Mạc Hạ ngồi trên ghế dựa trên giường bệnh, hai chân ngắn ngủn đung đưa qua lại, đang làm mặt ngáo ộp chọc cho Hạ Diệp Chi vui vẻ.
Cố Tri Dân ở bên cạnh cảm thán thành lời: “Muốn có con gái ghê.”
Mạc Đình Kiên hiếm lắm mới cười rộ lên, nhưng lời nói ra lại rất châm chọc.
“Tưởng tượng ra là được rồi.”
“Cậu…” Cố Tri Dân chỉ vào Mạc Đình Kiên: “Cậu cho rằng ông đây không sinh được sao?”
Mạc Đình Kiên nhướn mày: “Thẩm Lệ nguyện ý sinh cho cậu à?”
Cố Tri Dân “Hừ” một tiếng: “Trừ Thẩm Tiểu Lệ cô ta ra, còn đầy người muốn sinh cho tôi.”
Mạc Đình Kiên: “Vậy thì cậu nắm bắt thời gian nhanh chóng sinh một đứa đi.”
Cố Tri Dân “…”
Hạ Diệp Chi thoáng thấy Mạc Đình Kiên cùng Cố Tri Dân đứng trước cửa nói chuyện, nhưng cách khá xa, tiếng hai người cũng không phải quá lớn, cô tuyệt nhiên chẳng nghe thấy được họ nói gì.
Mạc Đình Kiên cảm nhận được ánh mắt của Hạ Diệp Chi, bèn đưa mắt nhìn lại.