Sắc mặt của cả hai người đều rất khẩn trương và sắc lạnh.
Cố Tri Dân đoán chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cố Tri Dân đóng cửa xe, tiến đến chỗ hai người: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong lòng anh suy đoán có khi nào liên quan đến Hạ Diệp Chi không.
Mạc Đình Kiên nhìn thấy Cố Tri Dân, nhưng anh không nói gì, tức tốc lên xe của mình.
Thời Dũng đi theo phía sau lên tiếng giải thích với Cố Tri Dân: “Mợ chủ bị anh họ cậu chủ bắt đi rồi.”
Cố Tri Dân đưa tay giật tóc mình: “Nói tên đi!”
Nhà họ Mạc hết cậu chủ này đến mợ chủ kia, đôi lúc Cố Tri Dân nghe mà cảm thấy nhức đầu.
Thời Dũng thoáng sửng sốt rồi lên tiếng nói lại: “Trần Tuấn Tú bắt cóc Hạ Diệp Chi rồi!”
“Cái gì vậy? Chuyện này là sao?”
“Không biết.” Nói xong Thời Dũng nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên, mới phát hiện Mạc Đình Kiên đã lái xe đi rồi.
Thời Dũng thấy vậy, cũng lái xe mình đuổi theo.
Cố Tri Dân liền kéo tay anh lôi lên xe mình: “Chúng ta cùng đi tìm.”
Kết quả, Mạc Đình Kiên lái xe phóng quá nhanh, Cố Tri Dân đuổi không kịp anh.
Lúc anh đuổi theo ra thì đã không còn thấy bóng dáng xe của Mạc Đình Kiên nữa.
Hạ Diệp Chi bị Trần Tuấn Tú đưa đến một nhà kho bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô, bên trong đã có rất nhiều người của Trần Tuấn Tú đợi sẵn.
Nhà kho rất cũ nát, thậm chí bên trong còn có một số ít hàng hóa có biểu tượng của rất nhiều năm về trước còn tồn xót lại, loại mà có từ lúc cô còn rất nhỏ.
Hạ Diệp Chi vẫn bị trói lại.
Trần Tuấn Tú thấy cô nhìn xung quanh, liền đi đến trước mặt cô nói: “Kho hàng này đã được đích thân tôi bố trí tỉ mỉ lại rồi.”
Nhất thời Hạ Diệp Chi nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói đó, nhưng cô biết chắc Trần Tuấn Tú tuyệt đối không hề có ý tốt.
Trần Tuấn Tú ra vẻ như là rất hài lòng với thính giả như Hạ Diệp Chi, rồi xoay người vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó, có vệ sỹ đem đến hai cái ghế, một cái đặt sau lưng Trần Tuấn Tú, cái còn lại đặt sau lưng Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi bị vệ sỹ ấn người ngồi lên ghế, rồi sau đó cô bị cột vào ghế.
Còn Trần Tuấn Tú lại không ngồi lên ghế đối diện.
Anh ta đảo một vòng nhà kho, lúc quay lại, trong mắt anh ta ánh lên vẻ điên cuồng hoang dại: “Tôi đã thu thập rất nhiều thông tin liên quan đến vụ bắt cóc năm xưa, nên mới bố trí lại bối cảnh nhà kho xảy ra chuyện năm đó, tốn không ít công phu của tôi đó, lát nữa khi Đình Kiên tìm tới đây, chắc chắn sẽ rất cảm động chăng?”
Nhất thời trong mắt Hạ Diệp Chi thoáng qua vẻ nghi ngờ, sau đó cô trừng to mắt, để lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Anh đang bố trí lại bối cảnh nhà kho năm xưa Mạc Đình Kiên và mẹ anh ấy bị bắt cóc?”
Âm cuối trong câu nói của cô có hơi run.
“Đúng vậy, đừng xem thường chỗ cũ nát này, tốn của tôi không ít tiền đâu! Nhưng kết quả thì tôi rất hài lòng.” Trần Tuấn Tú đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi cười rất tươi.
Hạ Diệp Chi liên tục lắc đầu: “Vì sao anh lại làm như vậy? Cho dù anh là người anh cùng cha khác mẹ của Mạc Đình Kiên, người làm sai là Mạc Đình Phong, không phải Mạc Đình Kiên! Anh ấy không làm gì có lỗi với anh.”
Vụ án bắt cóc của năm đó vẫn luôn đeo bám Mạc Đình Kiên.
Mấy năm nay anh vẫn không ngừng tìm kiếm hung thủ của vụ bắt cóc, mẹ của anh chính là nỗi ám ảnh của cuộc đời anh.
Trần Tuấn Tú bố trí kho hàng trở về giống với hiện trường vụ án năm xưa, mục đích chính là muốn kích động Mạc Đình Kiên.
Nếu như mục đích của Trần Tuấn Tú là muốn kích động Mạc Đình Kiên, muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của Mạc Đình Kiên, thì anh ta đã thành công một nữa.
“Ồ? Đến cả cô cũng biết chuyện này sao? Có vẻ như chuyện gì Đình Kiên cũng đều nói cho cô nghe nhỉ.” Trần Tuấn Tú nghiêng đầu, ánh mắt trầm ngâm, nhưng giọng điệu lại cứ như đứa trẻ gặp được chuyện hưng phấn thích thú: “Vậy cô nói thử xem mẹ tôi là ai?”
Người đàn ông đang đứng trước mặt Hạ Diệp Chi lúc này đối với cô không còn là Trần Tuấn Tú mà cô biết.
Có vẻ như anh ta đã phát điên.
Thấy Hạ Diệp Chi không lên tiếng, Trần Tuấn Tú nhếch mép cười lớn: “Ồ? Coi bộ Đình Kiên cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên mới không kể chuyện này cho cô nghe rồi.”
Cuối cùng Trần Tuấn Tú cũng đi đến ngồi đối diện Hạ Diệp Chi, ánh mắt có chút khác thường: “Vậy thì để tôi nói cho cô biết vậy, mẹ của tôi chính là Mạc Liên.”
Hai chữ cuối cùng, Trần Tuấn Tú nói rất nhẹ.
Nhưng khi lọt vào tai Hạ Diệp Chi thì lại giống như tiếng sét đánh ngang tai.
Con ngươi trong mắt Hạ Diệp Chi co lại, mặt biến sắc: “Anh nói gì?”
“Tôi nói, mẹ ruột của tôi tên là Mạc Liên, Mạc Liên cô có biết không?” Trần Tuấn Tú hơi hơi cúi người, tiến đến gần trước mặt Hạ Diệp Chi: “Là cô của Mạc Đình Kiên, mẹ của Tiểu Thành, em gái ruột của… Mạc Đình Phong.”
Trong đầu Hạ Diệp Chi như có cả ngàn con ong đang bay vo ve, đầu cô trống rỗng, Trần Tuấn Tú tiếp tục nói thêm gì nữa, cô hoàn toàn không nghe thấy.
Mạc Liên và Mạc Đình Phong…
Sao có thể như vậy được!
“Nhất định có điều gì hiểu lầm …” Rất lâu sau Hạ Diệp Chi mới hoàn hồn nghe thấy giọng của mình, cô lẩm bẩm nói.
Trần Tuấn Tú lớn tiếng cười, có vẻ như anh đang tận hưởng dáng vẻ kinh ngạc của Hạ Diệp Chi.
Qua vài giây sau, anh ta cười nói: “Nếu vậy thì cái hiểu lầm này khá lớn, lớn đến nỗi bọn họ hợp tác để bày ra vụ án bắt cóc kinh động toàn thành phố, cho đến hôm nay vẫn không ai quên được.”
Bốn chữ ‘vụ án bắt cóc’ được Trần Tuấn Tú nhấn mạnh từng chữ.
Hạ Diệp Chi cắn chặt môi: “Hôm nay anh bắt tôi đến đây, là vì muốn nói cho tôi biết những chuyện này sao?”
Cô vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Cô không thể tin, Mạc Đình Kiên và mẹ anh trải qua vụ bắt cóc đó là bởi vì cái bí mật đáng xấu hổ đó…”
Nếu những gì Trần Tuấn Tú nói là thật.
Dựa vào chuyện của Mạc Đình Phong và Mạc Liên để suy luận thì có thể là mẹ của Mạc Đình Kiên phát giác ra mối quan hệ của hai anh em họ, cho nên mới bị hai anh em họ hợp tác hại chết.
“Rất khó chấp nhận được đúng không? Cảm thấy không thể tin được?” Nói xong, Trần Tuấn Tú ngẩn đầu lên cười lớn tiếng: “Ha ha ha! Tôi từ nhỏ đã biết giữa hai người họ có vấn đề! Tôi biết hết, ha ha ha…”
Lúc nhỏ anh đã từng chứng kiến hai người họ bên nhau quần áo không đàng hoàng, nhưng anh không dám nói, và cũng không dám nói cho người khác biết.
Cho đến năm ngoái, anh phát hiện ra nhóm máu của anh giống với nhóm máu của Mạc Đình Phong, anh đi làm xét nghiệm đối chiếu ADN…
Vận mệnh đã cho anh được sinh ra bởi cái lý do mà đến cả anh cũng cảm thấy thật trơ trẽn.
Tiếng cười của Trần Tuấn Tú trở nên điên cuồng, điều này đã chứng tỏ từ lâu anh đã bị kích động rất mạnh.
Lúc ban đầu, Hạ Diệp Chi thích anh với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp trước màn ảnh, và vai diễn mà anh thể hiện trước mắt công chúng.
Sau này khi tiếp xúc với Trần Tuấn Tú, cô bắt đầu cảm nhận con người Trần Tuấn Tú biểu hiện quá mức hoàn mỹ.
Cái gì càng hoàn mỹ thì càng có vấn đề bất thường.
Câu nói này rất thích hợp dùng cho Trần Tuấn Tú.
Những thông tin mà hôm nay Hạ Diệp Chi tiếp nhận được thật sự quá nhiều, khiến cho đầu cô có chút rối loạn.
Cô nhìn vẻ mặt điên cuồng của Trần Tuấn Tú, rồi sực nhớ đến lúc nãy anh có nhắc đến con gái cô, cô liền lập tức giật mình.