Nó hơi do dự đứng dậy: “Mẹ, con đi ra ngoài trước nhé.”
Nó nói xong, định đợi Hạ Diệp Chi nói chuyện với mình hoặc quay đầu liếc nhìn nó một cái.
Nhưng Hạ Diệp Chi không hề có phản ứng gì, mà là Mạc Đình Kiên nói: “Con đi đi.”
Mạc Hạ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sao mẹ lại không để ý tới nó chứ?
Hơn nữa, mẹ và ba có vẻ không vui lắm.
Mạc Hạ cẩn thận bước từng bước đi ra ngoài.
Khi đi ra, nó cũng không quên thay Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đóng cửa phòng ngủ lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, thân thể Hạ Diệp Chi bỗng nhúc nhích.
Mạc Đình Kiên nói: “Hạ Hạ đã đi ra ngoài rồi.”
*
Hạ Diệp Chi thẳng người lên, nhìn ra cửa.
Cửa phòng ngủ đã đóng lại, đúng là Mạc Hạ đã đi ra ngoài rồi.
Vừa nãy cô không để ý tới Mạc Hạ, là vì sợ dáng vẻ mình bây giờ có thể dọa nó.
Cô cảm thấy dáng vẻ mình lúc này chắc chắn vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Hạ Diệp Chi bỗng nhớ tới, cô vừa cắn lên vai Mạc Đình Kiên một cái mạnh như vậy.
“Để em xem một chút.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi dừng lại trên vai Mạc Đình Kiên, dứt lời, cô định đưa tay kéo áo của anh ra.
Mạc Đình Kiên vẫn thích mặc quần áo đen tuyền, hôm nay cũng thế.
Trước đó rõ ràng Hạ Diệp Chi đã nếm được vị tanh nồng, cô dám khẳng định vai Mạc Đình Kiên đã bị cô cắn nát.
Mạc Đình Kiên không nói được hay không, mà trước tiên ôm Hạ Diệp Chi từ dưới đất đặt lên giường.
Sau khi đặt Hạ Diệp Chi lên giường, anh mới lên tiếng: “Em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, bả vai anh không sao.”
Hạ Diệp Chi vẫn muốn nhìn: “Em xem một chút.”
“Thật không sao mà.” Mạc Đình Kiên lắc đầu, đưa tay thay cô sửa sang mái tóc rối loạn do giãy dụa vừa nãy một chút, cẩn thận mà dịu dàng.
Hạ Diệp Chi chợt cảm thấy sống mũi cay cay.
Cô cúi đầu xuống, đưa tay che mặt, hít sâu một hơi, âm thanh hơi khàn khàn: “Em xin lỗi.”
Mạc Đình Kiên đưa tay ôm mặt cô, muốn để cô ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn tiếp tục cúi đầu xuống, không cho Mạc Đình Kiên nhìn cô.
“Hạ Diệp Chi, em hãy ngẩng đầu nhìn anh” Âm thanh của Mạc Đình Kiên mơ hồ ẩn giấu sự tức giận.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Anh hãy ra ngoài đi.”
Cô cũng cảm thấy dáng vẻ mình bây giờ rất chướng mắt.
Nhưng cô thật vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao đối mặt với mọi thứ.
Cô không khống chế được tâm tình của mình, không thể bình tĩnh nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
Cô cảm thấy sắc mặt mình lúc này chắc chắn hết sức khó coi.
“Em đừng nói xin lỗi nữa, nếu như nhất định phải nói xin lỗi, thì cũng là anh có lỗi với em.” Giọng nói Mạc Đình Kiên đè nén khiến Hạ Diệp Chi không nghe rõ cảm xúc.
Mạc Đình Kiên nói xong, lại tiếp tục: “Hạ Diệp Chi, em có nghe thấy anh nói không?”
Hạ Diệp Chi hít mạnh mũi một cái: “Hãy để em bình tĩnh một chút.”
Một lúc lâu, Mạc Đình Kiên vẫn không lên tiếng.
Ngay khi Hạ Diệp Chi tưởng anh sẽ không thỏa hiệp, anh lại nói: “Anh đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi anh.”
Sau đó tiếng bước chân và tiếng đóng cửa vang lên.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình cô, rốt cuộc cô không thể kìm chế được nữa, bắt đầu rơi lệ.
Dù cô đã cố hết sức áp chế tâm tình của mình, nhưng cô vẫn không thể kìm chế được.
Ngoài cửa.
Mạc Đình Kiên ra ngoài, vừa đóng cửa lại, đã nhìn thấy Mạc Hạ đứng dựa vào tường.
Hai cha con ánh mắt giao nhau, nhìn nhau một lát, Mạc Đình Kiên mới dời mắt.
Mạc Hạ đứng thẳng người, nhìn Mạc Đình Kiên, giọng điệu