Thẩm Lệ khẽ mím môi, sự áy náy nơi đáy lòng càng đậm hơn vài phần: “Hay là…”
“Không sao, anh hiểu em.” Cố Tri Dân không có cho cô cơ hội nói hết câu, hai chữ ‘bỏ đi’ cuối cùng, cứ như vậy mà bị nghẹn lại.
Cố Tri Dân nói xong, thậm chí còn mỉm cười với cô một cái, vươn tay xoa xoa đầu cô: “Anh đi thu dọn đồ trước.”
Thẩm Lệ nhìn bóng lưng của anh, thở dài một hơi.
Tại sao giữa cô và Cố Tri Dân lại trở thành như thế chứ?
Khi cô mới bắt đầu yêu Cố Tri Dân, cảm thấy được ở cùng với Cố Tri Dân là chuyện tốt nhất, nhất định sẽ để người trên toàn thế giới đều biết Cố Tri Dân là bạn trai của cô.
Nhưng cái hoang tưởng đẹp đẽ này, đã đến muộn gần mười năm.
Cô vẫn yêu Cố Tri Dân, nhưng tình cảnh lại xảy ra biến hoá lớn như vậy.
Cho dù chỉ là đơn giản ở cùng nhau, chỉ là công khai quan hệ một cách vô tư, cô vậy mà cũng không làm được.
…
Động tác của Cố Tri Dân rất lẹ, rất nhanh thì đã thu dọn xong đồ của mình.
“Anh đem lên đó trước” Đồ mà Cố Tri Dân đem tới chỉ có đồ vệ sinh cá nhân và một vài bộ quần áo, một cái vaili thì đã đựng đầy rồi.
Thẩm Lệ đang định nói chuyện, thì điện thoại của cô reo lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại một cái, nói với Cố Tri Dân: “Mẹ em.”
Cô nhấc máy: “Mẹ, ba mẹ qua đây chưa? Bây giờ con đã kết thúc lịch trình đi về nhà rồi…”
“Ôi thôi, không cần nữa, con bận việc thì cứ bận đi, một chiến hữu cũ của ba con về, đãi một bàn ở Kim Hải, ba mẹ phải qua đó ăn cơm, không qua chỗ con nữa.”
Mẹ Thẩm một hơi nói rõ ràng mọi chuyện, cũng không có ý hàn huyên gì với Thẩm Lệ, nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Lệ có chút phiền muộn mà đưa tay gãi gãi đầu: “Mẹ em nói bọn họ không đến nữa.”
Lão chiến hữu này sao lại sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc cô mới vừa bảo Cố Tri Dân dọn đồ xong, cũng thật là quá trùng hợp rồi.
Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng rơi trên vali hành lý của Cố Tri Dân.
Lúc Thẩm Lệ đuối lý thì vô cùng niềm nở.
“Em để đồ lại giúp cho anh.” Thẩm Lệ nhỏ tiếng nói, liếc nhìn sắc mặt của Cố Tri Dân một cái, lặng lẽ đẩy vali của anh vào phòng.
Cô để từng món đồ của Cố Tri Dân lại, rồi cất vali trống không đi.
Vừa quay đầu lại, thì thấy Cố Tri Dân dựa ở khung cửa, nhìn cô với vẻ cười như không cười.
Cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
“Sao anh không lên tiếng thế, doạ em giật mình…” Trong hành lý của Cố Tri Dân còn có đồ lót, Thẩm Lệ hồi nãy cầm lấy đem đi cất lại, bây giờ nhìn thấy chủ nhân của quần áo, khó tránh có chút không tự nhiên.
Ngữ khí của cô nghe có vẻ như không có gì khác thường, nhưng đôi con ngươi lại bất giác xoay lung tung, nhìn Cố Tri Dân một cái, lại quay sang nhìn hướng khác thì cũng thôi đi, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa chứ.
Cố Tri Dân không có vạch trần cô, trong thanh âm mang theo vài phần trêu ghẹo: “Còn khá hiền thục đó chứ.”
Thẩm Lệ nhất thời nghẹn lời.
Qua hai giây, cô mới tìm ra một câu mà nói ra vào lúc này sẽ không bị ngượng: “Em là người đã diễn qua vai mẹ của đứa trẻ đó.”
Cô đã từng có một vai là một người mẹ trẻ, vai này đã giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó.
Cố Tri Dân biết vai diễn này.
Vai người mẹ trẻ này rất có đặc trưng, nên lúc đó mấy diễn viên tên tuổi đọc kịch bản xong đều muốn nhận, Thẩm Lệ lúc đó cũng chỉ là lính mới, nếu không có chút quan hệ, vai diễn này không thể tới phiên cô.
Sau khi Cố Tri Dân âm thầm sắp xếp, vai diễn này mới đến tay Thẩm Lệ.