Mục lục
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh…hắn – mẹ điên thật rồi”

“Chết tiệt, kém chút nện vào tôi…”

“Anh không sao chứ?”

“…”

Dưới tầng truyền đến một trận chửi rủa.

Hạ Diệp Chi ở trong phòng tiếp tục tìm đồ vật có thể ném xuống dưới.

Cô vừa ném đồ xuống vừa giả ngây dại cười to.

Rất nhanh, ngoài hành lang vang đến một loạt những tiếng bước chân.

Vội vã vội vã, người tới cũng không ít.

Chiêu này xem ra vẫn rất hữu dụng.

Hạ Diệp Chi làm như không nghe thấy, tiếp tục ở trong phòng tìm đồ ném chúng ra khỏi cửa sổ.

Dưới đất mấy người đi tuần tra, có hai người xui xẻo bị cô ném trúng.

Lúc này đã không ai dám tuần tra, nhưng đều đứng cách cửa sổ của cô không xa, nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Lúc Tạ Sinh mang người đẩy cửa tiến vào, Hạ Diệp Chi đang kéo vải bông ném từ cửa sổ xuống dưới.

Nhìn thấy người bên ngoài tiến đến, cô cũng làm như không nhìn thấy, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì. Sau khi lầm bẩm một hồi, tự mình cười ha hả.

Dường như một nửa đồ đạc trong phòng đều bị Hạ Diệp Chi ném ra ngoài, đồ đạc lộn xộn.

Tạ Sinh nhíu chặt lông mày, quay đầu nhìn về phía vệ sĩ nữ quát: “Thất thần làm gì? Còn chưa đi?”

Thật ra, người giúp việc cũng vệ sĩ đều đang đợi lệnh của Tạ Sinh. Nghe thấy sự khẩn trương của Tạ Sinh, liền tiến lên phía trước.

Hạ Diệp Chi vẫn là bệnh nhân, ở đây người giúp việc cũng có chút thân thủ, hai ba lần liền chế trụ được Hạ Diệp Chi.

Nhưng hiện tại Hạ Diệp Chi chính là một “người điên”, nên cần phải diễn tốt hơn một chút. Dù sao cô cũng là biên kịch, chút chuyện này không làm khó được cô.

Hạ Diệp Chi mặc dù bị người giúp việc chế trụ, nhưng vẫn ra sức giãy dụa, quay đầu lại muốn cắn tay người giúp việc đang đặt trên vai cô, vài cọng tóc xen lẫn trong miệng. Miệng cắn người, tay cũng đang giãy dụa.

“Không được làm cô ấy bị thương.” Tạ Sinh sắc mặt khó coi cực kỳ, nhưng vẫn cố kỵ an toàn của Hạ Diệp Chi.

Dù có bị điên cũng vẫn là vật thí nghiệm của ông ta. Hiện tại thí nghiệm còn chưa có kết thúc, Hạ Diệp Chi vẫn còn có tác dụng. Cho nên, khi Hạ Diệp Chi còn có tác dụng, tuyệt đối không thể cô xảy ra chuyện.

Hạ Diệp Chi giãy dụa thế nào cũng không được, liền “Oa” một tiếng khóc rống lên. Vừa khóc vừa hướng về phía Tạ Sinh kêu: “Ba ba, cứu con!”

Những người hầu và vệ sĩ đang chế trụ cô đều nhìn nhau, sắc mặt Tạ Sinh cũng trở nên kỳ quái.

Hạ Diệp Chi khóc càng hăng hơn, như đứa trẻ con gào khóc.

Một trong số những người giúp việc, không nhịn được kêu lên một tiếng: “Tạ tiên sinh…”

Tạ Sinh nhíu mày, khuôn mặt đầy nghi ngờ nhìn Hạ Diệp Chi. Một lúc sau hướng phía cô đi tới, Hạ Diệp Chi thấy hắn đang đến gần, dần nín khóc, như một cô con gái nhận rất nhiều ủy khuất, rốt cuộc gặp được cha mình, bĩu môi: “Ba ba huhuhu…”

Tạ Sinh hơi híp mắt, vẫy ta ra hiệu những người kia thả Hạ Diệp Chi ra. Người giúp việc cùng vể sĩ buông lỏng tay, Hạ Diệp Chi liền lăn xe lăn đến ôm chầm lấy Tạ Sinh.

Tạ Sinh tính cảnh giác cao, lúc Hạ Diệp Chi lướt qua, ông ta khẽ lùi về sau, cúi người đưa tay đè bả vai Hạ Diệp Chi, cô thấy thế lại cong miệng bắt đầu chuẩn bị khóc.

Tạ Sinh trước giờ cuộc sống vẫn luôn cao cao tại thượng, dưới tay con gái nuôi nhiều vô số, nhưng chưa từng thấy hình ảnh khóc không chút hình tượng như Hạ Diệp Chi.

Nếu không phải Hạ Diệp Chi còn có tác dụng, ông ta đã sớm bảo người đưa Hạ Diệp Chi ném ra ngoài.

Thân thể hơi cứng đờ một chút, Tạ Sinh muốn rút tay trở về lại bị Hạ Diệp Chi bắt được cánh tay, kéo tay áo tới trước mặt xoa xoa…Nước mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK