Hạ Diệp Chi sợ Mạc Đình Kiên đối phó không lại với Lưu Chiến Hằng, mới nói đến chuyện của Lưu Loan Loan.
Nhưng nghe giọng điệu của Mạc Đình Kiên, anh có vẻ vô cùng tự tin.
Hơn nữa, Mạc Đình Kiên sao có thể không biết Lưu Chiến Hằng có em gái được?
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, bực bội nói: “Anh im đi, anh không ngủ thì ra ngoài.”
Mạc Đình Kiên không nói gì nữa.
*
Ngày hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, phản ứng đầu tiên là nhìn vị trí bên cạnh.
Không có ai cả, cũng không thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên đâu.
Anh lần nào cũng vậy.
Tối đến là cứ như tên trộm lén lút đến đây rồi lúc cô tỉnh dậy thì anh đã đi từ lúc nào.
Hạ Diệp Chi rửa mặt xong thì ra ngoài, sang phòng bên cạnh xem Mạc Hạ.
Cô mở cửa, thò đầu nhìn vào trong.
Mạc Hạ vẫn còn đang ngủ say, hai tay vòng lên phía trên đầu, tư thế rất thoải mái.
Xem ra vẫn còn muốn ngủ một lúc nữa.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng đóng cửa lại, định vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Đi được một đoạn thì cô nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Ai lại đến sớm vậy nhỉ?
Chẳng lẽ là Thẩm Lệ?
Hạ Diệp Chi nhìn qua lỗ mắt mèo.
Đứng ngoài cửa là một khuôn mặt quen thuộc.
Hạ Diệp Chi mở cửa ra, có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Tề Thành!”
Mặc dù Tề Thành đã “rửa tay gác kiếm” rồi, nhưng giá trị con người vẫn cao như vậy.
Lúc đó Tề Thành nói có thể làm vệ sỹ cho cô, số tiền mà Hạ Diệp Chi có thể trả, đối với Tề Thành mà nói thấp đến đáng thương.
Sau này cô mới rõ, bởi vì Tề Thành nhận lời uỷ thác của Mạc Đình Kiên mới làm vệ sỹ cho cô.
Sau khi biết được chuyện đó, cũng không biết Tề Thành đi làm việc gì, một thời gian dài không thấy anh ta.
Hạ Diệp Chi cũng không cố liên hệ với Tề Thành.
“Chào cô Hạ.” Tề Thành vẫn lạnh lùng như vậy, mặt mày kiên nghị, mặc cả bộ đồ đen.
“Anh…” Trong lòng Hạ Diệp Chi có lẽ đã đoán ra được gì đó, nhưng cũng không dám chắc.
“Mạc Đình Kiên nói cô muốn chuyển về, tôi đến giúp cô chuyển đồ đạc.” Lúc Tề Thành nhắc đến Mạc Đình Kiên, hàm răng nghiến chặt.
Có lẽ Mạc Đình Kiên đã lấy cái gì đó uy hiếp anh ta, nên Tề Thành mới nghe lời Mạc Đình Kiên đến vậy.
Bằng không, lúc nhắc đến Mạc Đình Kiên cũng sẽ không nghiến răng ken két, hận không thể cắn chết Mạc Đình Kiên như vậy.
“Thật ra cũng không có đồ gì nhiều cần chuyển.” Hạ Diệp Chi nói xong, ngập ngừng, lui sang một bên: “Anh vào đây đã.”
Hạ Diệp Chi quay đầu bước vào trong: “Anh ngồi trước đi.”
Tề Thành ngồi xuống sofa.
Hạ Diệp Chi rót cho anh một cốc nước.
“Mẹ ơi.”
Tiếng Mạc Hạ vang lên.
Tề Thành nhìn về hướng phát ra âm thanh, đúng lúc nhìn thấy Mạc Hạ đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Mạc Hạ mặc một bộ đồ ngủ in hoa, tóc tai rối, bộ dạng vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhìn rất xinh xắn, đáng yêu.
Tề Thành bất giác nở nụ cười.
Mạc Hạ rất lâu rồi không nhìn thấy Tề Thành, bé nhìn chằm chằm Tề Thành một lúc, sau đó híp mắt cười: “Chú Tề Thành?”
Vừa mới ngủ dậy nên phản ứng có chút chậm, bé gọi xong nghiêng đầu quan sát Tề Thành, hình như không chắc chắn lắm.
Tề Thành gật đầu với bé, giọng hắn vô thức dịu dàng hơn rất nhiều: “Chào buổi sáng.”
Hạ Diệp Chi còn cho rằng Mạc Hạ lâu không gặp Tề Thành sẽ thấy xa lạ, nhưng không ngờ con bé vẫn nhận ra anh ta.
Cô nghĩ rằng bản thân đã có lúc đánh giá thấp Mạc Hạ rồi.
4 tuổi cũng khá lớn rồi.
Ít nhất còn hiểu chuyện hơn cô tưởng tượng.