Lý Hồng vẫn thanh nhã như vậy, nâng cái cốc, dùng cái ống hút nhẹ nhàng quấy quấy, sau khi uống một ngụm, cô nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đến An Dương có phát hiện ra cái gì không?
Trương Nhất Phàm thu ánh nhìn từ cửa sổ vào, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tình hình không lạc quan cho lắm, tình trạng nhà máy sắt thép có thể dùng 8 chữ để hình dung, vô phương cứu chữa, bệnh nặng kéo dài!
Lý Hồng thở dài, tất nhiên cô cũng cảm giác được chút gì đó. Cô nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Có lúc, em thật sự không biết cải cách mở cửa là đúng hay sai nữa. Bây giờ kinh tế phát triển rồi, những cán bộ biến chất cũng ngày càng nhiều. Làn sóng tham nhũng không thể chấm dứt được.
- Cái này rất bình thường, anh cho rằng ai cũng giống anh, vô dục vô cầu.
Trương Nhất Phàm cười cười, ngày trước khi hắn làm quan ở phía dưới, cũng thường xuyên đau nhức về những cảnh không lành mạnh đó, bây giờ đến ủy ban nhân dân tỉnh, ngược lại có một số việc, không thể buông tay đi làm được.
Làm chức phó có rất nhiều cái không tiện, hơn nữa lại còn phải bận tâm tới rất nhiều việc. Trương Nhất Phàm bình thường khi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng cảm giác không thoải mái.
Lý Hồng nghe thấy Trương Nhất Phàm tự nói mình như vậy, cô liền hỏi lại một câu:
- Nếu là anh, anh có giống bọn họ không?
- Anh ư?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Em thấy thế nào?
Lý Hồng nhìn hắn, nghiêm mặt nói:
- Chúng ta có thể to gan như này nói người khác, đó là vì chúng ta nhân tố bẩm sinh tốt, ông trời đã quyết định thì chúng ta không cần tham gia, có thể có được những thứ mà những người khác cả đời cũng không có được. Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy, chúng ta mới có thể khinh thường những người làm những chuyện tham nhũng kia. Có lúc anh thường nghĩ, mình làm một cán bộ Ủy ban kỷ luật, nếu không có những yếu tố bẩm sinh này, có thể mình sẽ giống những người khác, tham nhũng, cái gì cũng cần hay không?
Cô chỉ chỉ Trương Nhất Phàm:
- Nhất là anh, khi sinh ra đã có được tất cả những gì mà cả đời người khác cố gắng, thậm chí tất cả những gì mà họ mấy đời cố gắng, cho nên anh mới có được thành tích như ngày hôm nay, nếu anh sinh ra trong một gia đình nghéo khó, hai bàn tay trắng, cái gì cũng phải dựa vào anh dốc sức làm mới có được, anh có bảo đảm được rằng không chịu sức hấp dẫn của bên ngoài không? Sắc đẹp trước mặt, anh có thể thờ ơ được sao?
Ánh mắt Lý Hồng sáng trong, trong veo như nước.
Trương Nhất Phàm nhìn cô nói:
- Tham lam là một vấn đề bản chất của con người, giống như Tổng giám đốc cũng xuất thân từ bần hàn, nhưng ông ấy một lòng vì dân, không tham không thối nát, trong lòng vĩnh viễn chỉ có đại nghĩa dân tộc. Giống như em, chỉ sợ lại bần hàn, anh nghĩ cũng không có cái gì có thể rung động được anh, cho nên một chữ nghèo, dùng ột số người, cũng không nhất định có ích.
Lý Hồng nói:
- Tổng giám đốc là ngoại lệ, chẳng lẽ anh không cảm giác chính mình, đối mặt với sức hấp dẫn đó, anh thật sự có thể đứng vững sao?
Trương Nhất Phàm khẳng định nói:
- Được!
Lý Hồng thấy hắn khẳng định như vậy, khẽ cười lắc lắc đầu:
- Anh đừng tự tin quá, ít nhất em thấy rằng, cửa ải mĩ nhân này anh không qua được đâu. Có lẽ anh là một cán bộ rất tốt, trên vấn đề kinh tế sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng anh thật sự có thể khẳng định, anh không bị sắc đẹp lôi cuốn sao?
Trương Nhất Phàm giật mình, trong lời nói này của Lý Hồng có chút ý tứ, chẳng lẽ cô ấy lại điều tra ra cái gì sao?
Hắn yên lặng nhìn Lý Hồng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trương Nhất Phàm có thể nói từ trước đến nay làm người rất thẳng thắn vô tư, xét công xét tư, hắn đều cảm thấy mình không có gì là đáng trách cả. Duy chỉ có duy nhất một điểm, chính là đời này phụ nữ nhiều quá.
Bắt đầu từ Hà Tiêu Tiêu, hắn đã định trước không thể toàn tâm toàn ý chỉ yêu một người. Sự xuât hiện của Hà Tiêu Tiêu, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ gạt bỏ cảm nhận của cô ấy.
Thẩm Uyển Vân càng như vậy, cô hoàn toàn là đi nửa đường thì đánh gục Trình Giảo Kim, cái này chứng tỏ Trương Nhất Phàm không phải là người duy nhất. Hoặc đây là bênh chung của đàn ông, nhưng hắn sẽ không vì có được người phụ nữ nào đó mà đi làm chuyện không có tính người.
Từ lúc có được hai mĩ nhân này, Trương Nhất Phàm cảm thấy tình cảm trên thế giới này loạn hết rồi. Đổng Tiểu Phàm là bạn thanh mai trúc mã của mình, cô ta lại thầm thương trộm nhớ mình. Trương Nhất Phàm tất nhiên không cự tuyệt tình cảm của cô ấy, nhưng không ngờ, mấy năm gần đây, lại liên tiếp xuất hiện 2,3 người con gái như Lưu Hiểu Hiên, Ôn Nhã, Liễu Hồng.
Hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ không phụ lòng bọn họ, bất luận đời người có bao nhiêu gian khổ, hắn sẽ không boa giờ vứt bỏ hoặc xa rời bọn họ. Lý Hồng đột nhiên nhắc tới chuyện này, cũng là chuyện trong lòng Trương Nhất Phàm lo lắng nhất.
Nếu quan hệ của hắn và mấy người phụ nữ này bị phơi bày, điều này có nghĩa là con đường quan lộ của hắn đã đến đoạn cuối.
Trương Nhất Phàm đánh giá Lý Hồng, đáng tiếc Lý Hồng quá xảo quyệt, không ngờ lại không nhìn ra được ý đích xác trong ánh mắt cô ta. Trương Nhất Phàm không có cách nào khẳng định, cô ta có phải biết được chuyện gì rồi hay không?
Tuy nhiên lúc này, ánh mắt của hắn rõ ràng có chút bối rối.
Lý Hồng rất thông minh, cô ta lập tức bắt được khoảnh khắc này, phát hiện ra ánh mắt của Trương Nhất Phàm có chút bất định, trong phút chốc, sắc mặt cô ta hơi có chút biển đổi.
Trương Nhất Phàm trong nháy mắt hiểu ra, cô ta đang thăm dò mình.
Vì vậy, hắn thản nhiên cười:
- Đúng là không có cái gì có thể qua được mắt của em. Anh nhận thua.
Lý Hồng quả nhiên sắc mặt lạnh lùng, có lẽ đây chỉ là một bản năng của phụ nữ. Trương Nhất Phàm biết, Lý Hồng tuyệt đối không thể giống Lưu Hiểu Hiên, dễ dàng tha thứ ình có mấy tình nhân. Nếu cô ấy biết được rồi, cũng chỉ vì lựa chọn của bản thân mà giữ vững kết quả này.
Lý Hồng thì không như vậy, cô có được thân phận của Công chúa, có thể thật sự làm vợ của Trương Nhất Phàm, đã là một kỳ tích xưa nay chưa thấy, nếu cô ấy biết Trương Nhất Phàm còn có người phụ nữ khác, thật không biết được cô ấy sẽ làm ra chuyện gì.
Sự biến đổi này của cô ấy, rõ ràng có chút nghi ngờ.
Vì vừa nãy Trương Nhất Phàm không kiên định mà bán đứng chính mình, cho nên nói, con người không thể làm chuyện trái với lương tâm, làm chuyện trái với lương tâm, sẽ sớm có ngày cháy nhà ra mặt chuột.
Ánh mắt Lý Hồng lập tức trở nên hoài nghi.
Trương Nhất Phàm nhìn ánh mắt cô, chợt nảy ra cách đối phó:
- Ngoại trừ em, ai anh cũng có thể từ chối.
Lý Hồng đột nhiên có chút đỏ mặt, đáng lẽ ánh mắt có chút tức giận, đột nhiên lại thay đổi. Đích xác, Trương Nhất Phàm trước mặt cô ta, chỉ cần khi một mình cùng một chỗ, luôn có một loại ham muốn rất mãnh liệt.
Có khi hắn lại tự trêu đùa nói:
- Lý Hồng chính là liều thuốc xuân của anh, trước kia chưa từng phát hiện ra, bản thân lại có ham muốn đoạt lấy mãnh liệt như vậy.
Có lẽ Lý Hồng quá mê người, đôi môi cô, khuôn mặt cô, tất cả những gì của cô, đều làm cho Trương Nhất Phàm hồn siêu phách lạc. Hơn nữa sau khi hôn Lý Hồng, lưu lại một hương vị rất gần gũi.
Câu nói này của Trương Nhất Phàm, khiến Lý Hồng không biết làm sao, đây đang là quán trà mà!
Cũng không chú ý chút hình tượng!
Sau khi hết ngượng ngùn, Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn, nỗi buỗn bực khi nãy không còn. Từ khi có được quan hệ này với Trương Nhất Phàm, mặc dù hai người đã lâu dài như vậy tới hôm nay, chỉ làm 2 lần, nhưng Lý Hồng đã trao trái tim này cho hắn.
Cô tất nhiên không muốn thấy, hoặc nghe thấy Trương Nhất Phàm phóng đãng với người con gái nào khác.
Có người nói, Tiểu Tam còn ghen hơn cả Nguyên Phối, lời nói này không có chút giả dối nào.
Trừ phi cô không thèm để ý, hoặc là vì một nguyên nhân nào khác, vậy thì khỏi phải bàn.
Nếu Trương Nhất Phàm muốn bản thân, Lý Hồng cho rằng mình có tư cách quản hắn.
Lý Hồng nhẹ nhàng nói:
- Đừng để cho em điều tra được được anh có gì không phải, nếu không em sẽ tự tay bắt anh lại.
Trương Nhất Phàm rùng mình, ngoài miệng lại mở câu vui đùa:
- Em thực sự tuyệt tình như vậy sao? Muốn mưu sát chồng mình sao?
Lý Hồng hung hăng nhìn hắn một cái:
- Chỉ cần anh không phạm sai lầm gì ở phương diện mỹ sắc, tiền đồ quang minh, hi vọng anh tự giải quyết cho tốt.
Trương Nhất Phàm buồn bực nói:
- Nhưng hiên tại anh đã không có cách nào tự đẩy mình rồi. Nếu để anh buông tha em, anh tình nguyện không làm chức Phó chủ tịch tỉnh này nữa.
Đây là lời nói từ đáy lòng, Lý Hồng tất nhiên nghe ra đâu là thật đâu là giả.
Cô khẽ cắn môi:
- Về sau không được nhắc đến chuyện này nữa, em chỉ vì muốn tốt cho anh, anh suy nghĩ cẩn thận lại đi!
Quả thực trong suy nghĩ của Lý Hồng, cô sớm đã nhìn đúng phẩm chất con người Trương Nhất Phàm, nếu không có sẽ không u mê mà cùng Trương Nhất Phàm xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lý Hồng dù sao vẫn là một người phụ nữ bình tĩnh, từ khoảnh khắc ấy, trong lòng cô sớm đã có một cách, bất luận như thế nào, đều phải nâng đỡ Trương Nhất Phàm đến bị trí lý tưởng nhất. Về phần hắn leo cao được như thế nào, vậy phải xem may mắn của bản thân hắn ra sao.
Lý Hồng nghĩ nhiệm vụ của bản thân mình chính là dốc sức ứng phó, vì sự thăng quan tiến chức của Trương Nhất Phàm. Lần này Quách Vạn Niên và Bao Dụ Dân bất mãn với Trương Nhất Phàm, trong mắt cô, cô nhớ rõ trong lòng.