Trời rét lạnh như nước, bên ngoài tĩnh mịch thành băng, nhưng trong phòng vẫn giữ được không khí ấm áp như mùa xuân.
Diêu Mộ Tình mặc rất ít, trong không gian chỉ có một mình, cô đã cởi bỏ từ sớm chiếc áo ngoài và mặc lên chiếc váy ngủ màu hồng phấn. Ánh đèn trong phòng có phần mông lung, làm cả căn phòng như được phủ lên bởi một màn ánh sáng tím nhạt huyền ảo.
Diêu Mộ Tình tự rót ình một ly rượu, uể oải nằm lên chiếc sô pha.
Một cặp đùi thon dài trắng nõn từ trong lớp váy ngủ được lộ ra, trong màn ánh sáng lung linh huyền ảo, đẹp như ngọc, trắng như tuyết. Mái tóc dài mượt của cô cũng được buông lơi.
Khiến cho cả con người cô khi nhìn vào hoàn toàn không còn một chút lạnh lùng, cao ngạo của ngày thường nữa.
Cô cứ nằm nghiêng như vậy, dưới lớp áo ngủ như có ánh sáng ẩn hiện, một tấm ngực trắng muốt, cùng với khe ngực sâu hun hút hết sức gợi tình, quyến rũ.
Nhấm nháp ly rượu ngon, cô nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Màn biểu diễn tối nay, có thể xem là kinh điển. Vừa mới nhận được thông tin, cái tổ chức Nhân Mã thần bí đó đã thầm lặng rời khỏi Vĩnh Lâm. Lúc này bọn họ nhất định sẽ nghĩ là cơ nghiệp đằng sau mình chính là những sản vật dưới bàn tay liên kết của Ô Dật Long và Trương Nhất Phàm.
Chẳng có sự hùng biện nào có thể thắng được sự thật.
Tất cả những gì diễn ra hôm nay đủ để thuyết phục tất cả mọi người. Chắc hẳn là Trương Nhất Phàm cũng không thể ngờ được đâu?
Nghĩ đến Trương Nhất Phàm với thân hình khỏe mạnh săn chắc làm Diêu Mộ Tình cũng không tránh khỏi cảm giác lưu luyến. Cô tất nhiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm tuyệt đối là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, nhưng ở trước mặt mình, tại sao anh ta có thể giữ được thái độ bình thản tốt đến như vậy?
Với cơ hội như vậy, hoàn cảnh như thế mà anh ta có thể kiềm chế được, quả là không thể tin nổi!
Hay là mình không đẹp?
Diêu Mộ Tình đưa tay vén lớp váy ngủ lên cao tới mức cả cặp đùi cũng được lộ ra, dưới ánh đèn ánh lên một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Màu đen của lớp ren quần lót ẩn ẩn hiện hiện.
Qua lớp vải ren dạng lưới, gần như có thể nhìn xuyên thấu cả vùng cấm.
Tuy rằng bị một lớp vải ren bao lấy, nhưng có vài “cọng cỏ” nhỏ vẫn “quật cường vươn lên” từ những cái lỗ ren nhỏ li ti đó, dưới ánh đèn khe khẽ lay động.
Đẹp như vậy, nhưng tiếc là lúc này chỉ có thể tự thưởng ngắm một mình, trở thành một cọng cỏ nhỏ không có tình yêu.
Tiếng nhạc trong phòng như đang uống cả khúc đêm của Thượng Hải, mê tình mà tao nhã, khiến cho Diêu Mộ Tình dần dần bị chìm đắm vào cái không khí quyến rũ, say mê này.
Cô thầm nghĩ, nếu Trương Nhất Phàm đồng ý, hoặc giả hắn chủ động một chút, có thể mình sẽ vứt bỏ cả sự kiêu ngạo mà sà vào lòng hắn rồi. Mặc dù vở kịch hôm nay đã đâu vào đấy, nhưng đối với Diêu Mộ Tình, xem ra vẫn còn thiếu một chút kích thích.
Không có đoạn tình cảm lãng mạn đó thì dường như vở kịch vẫn chưa thật sự trọn vẹn.
Chén rượu nhẹ nhàng chạm vào môi, và môi nhấp một chút rượu. Sau khi uống một hớp rượu vang, Diêu Mộ Tình không tiếc nuối đặt chén rượu xuống bàn, để cho cơ thể được thả lỏng hoàn toàn trên sô pha. Cô lúc này, hoàn toàn giống như một con mèo nhỏ lười nhác.
Trương Nhất Phàm rốt cuộc là người như thế nào?
Vừa rồi lúc ăn tối, cô biết được một thông tin, đó là Cục Công an thành phố Vĩnh Lâm đột kích các tụ điểm vui chơi lớn trong thành phố, bắt được rất nhiều con nghiện. Nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
Cô biết cảnh sát nhằm vào các đại lộ của Vĩnh Lâm để chỉnh đốn chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa cô sớm đã chuẩn bị để buông tay, quay vào bờ rồi. Không thể để cho cả một tập đoàn lớn cùng với một bọn trắng đen không rõ ràng liên quan, dính líu với nhau nữa.
Nếu Âu Dương Mạc muốn quét sạch hắc đạo thì cho hắn tự làm, còn mình thì vừa vặn có thể nghỉ ngơi thanh nhàn, nhân cơ hội phiêu bạch.
Bản thân là thủ lĩnh của tập đoàn, Diêu Mộ Tình sớm đã dự liệu hết các tình huống, và chuẩn bị sẵn con đường lui. Trên đường lăn lộn, cuối cùng cũng phải giữ lại cái gì đó. Chỗ nào có thể không dính bẩn thì tốt nhất nên giữ sạch.
Ô Dật Long hồi trước giao tập đoàn ình, Diêu Mộ Tình cũng sớm có kế hoạch của mình.
Thế nhưng những đấu trí gần đây của Ô Dật Long rõ ràng không còn sắc bén như hồi trước nữa. Đây mới là việc Diêu Mộ Tình lo lắng nhất.
Một động tác kéo dãn cơ thể vô tình đã khiến cô vô tình chạm vào bộ ngực – phần mẫn cảm nhất cơ thể của cô. Theo thói quen của cô, những lúc ở nhà như thế này, cô thường không thích mặc áo ngực. Cứ đến tối mà không có người, cô liền cởi bỏ cái vật vướng víu trói buộc này để giải phóng bản thân, khiến ỗi tấc da thịt, mỗi bộ phận trên cơ thể cô đều được tự do thoải mái trong bầu không gian của mình.
Mặc áo ngực mục đích cũng đều là để cho đàn ông xem thôi, bởi vì nó mang lại cái rãnh sâu hút mắt tuyệt mỹ ỹ nhân càng thêm vĩ đại, hoàn hảo. Chính cái rãnh ngực này làm cho người ta mê đắm và là nơi mai táng ánh mắt của không biết bao nhiêu gã đàn ông.
Tối nay, cô cũng theo thói quen không mặc áo ngực, ai ngờ động tác vô tình vừa rồi lại khiến cô chạm vào khu vực nhạy cảm nhất trên cơ thể, làm dậy lên khát vọng tình dục mãnh liệt trong lòng cô.
“Ring”
Tiếng di động vang lên, Diêu Mộ Tình uể oải với lấy điện thoại:
- Alo.
- Chị Diêu, cái tên lái xe gây chuyện năm đó đã tìm ra rồi.
Một tin vui truyền tới làm Diêu Mộ Tình lập tức tỉnh táo, cô ngồi ngay dậy:
- Cậu nói sao?
- Cái tên lái xe năm đó đã tìm thấy rồi.
Đầu dây bên kia lặp lại lần nữa, Diêu Mộ Tình lập tức có chút kích động.
- Ở đâu?
- Đang giam ở Cục! Nghe nói là Liễu Hải dẫn người, bắt từ bên ngoài về, bởi vì phạm vào việc gì đó, nhưng còn cụ thể thì em cũng không rõ lắm.
Diêu Mộ Tình khẽ nghiến răng:
- Tôi sẽ về ngay! Không cần tiếc bất cứ giá nào, cậu phải nghĩ cách giúp tôi đưa người này ra.
Đối phương đáp:
- Vâng!
Diêu Mộ Tình nói:
- Hãy nhớ kỹ, đừng để cho bất kỳ ai biết việc này, nếu không tôi sẽ hỏi tội một mình cậu đấy!
- Em làm việc thì chị cứ yên tâm đi, chị Diêu.
Chờ Diêu Mộ Tình gác máy, đầu dây bên kia mới dám đặt máy. Diêu Mộ Tình đứng dậy, cởi chiếc váy ngủ ra, để lộ tấm lưng trần mượt mà trơn nhẵn không tì vết. Toàn thân trên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót ren đen nhỏ. Từ những lỗ nhỏ li ti của chiếc quần thoáng làm lộ làn da trắng nõn mê người.
Dưới ánh đèn hiện lên một bóng dáng quá đẹp. Và ngay tại lúc Diêu Mộ Tình định vớ lấy chiếc áo ngực vứt trên giường, cô lại do dự, cô nghĩ bây giờ không nên về, mình đã quá xúc động rồi.
Bao nhiêu năm nay, có một việc cứ mãi làm cho Diêu Mộ Tình không thể nguôi ngoai được, đó là việc cả gia đình cô bị thương vong trong một tai nạn xe thảm khốc. Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng máu me đầm đìa đó, cô lại cảm thấy buồn đau, uất hận như muốn nghẹt thở.
Rất nhiều lần trong mơ chợt tỉnh giấc, trước mắt cô luôn đầy cảnh tượng máu me thê thảm. Một nhà có ba người chết hết, chỉ có mình cô may mắn thoát nạn. Diêu Mộ Tình nghi ngờ là có một bàn tay nào đó dàn xếp ra vụ này.
Từ đầu đến giờ cô vẫn luôn không tin tưởng vào kết luận của cảnh sát về vụ án, chỉ là do Diêu Mộ Tình hồi đó quá trẻ, quá ngây thơ thuần khiết. Bây giờ xem ra, thật ra bản án này còn rất nhiều điểm nghi vấn chưa được làm sáng tỏ.
Bởi vậy, cô vẫn luôn cho người đi điều tra về tung tích của tên lái xe gây án này.
Nếu tìm ra được thì bất luận là ai, Diêu Mộ Tình cũng đều quyết tâm băm người này ra thành trăm mảnh.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ tối hôm nay, cô lại đành quay về sô pha, mặc lại chiếc váy ngủ.
... %¥#? ? ...
Lý Hồng lúc này không nghỉ lại ở sơn trang suối nước khoáng mà sai Thượng Quan Phi lái xe đưa cô về nhà ở đại viện Tỉnh Ủy. Về đến cái không gian đơn điệu này, cô mới có thời gian đối mặt với bản thân, mới có thể đưa mình trở lại quỹ đạo.
Chuyện của Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình vẫn cứ lởn vởn trong đầu cô.
Lúc trước ở cổng Sơn Trang suối nước khoáng nhìn thấy Diêu Mộ Tình, Lý Hồng cảm thấy cô ta có vẻ gì đó rất cổ quái, nhưng không ngờ cô ta lại đi cùng với Trương Nhất Phàm. Trong lòng Lý Hồng tự nhiên có cảm giác rất phức tạp.
Sau khi vào nhà, cô lập tức mở máy tính, lục tìm tài liệu cô muốn tìm. Vì trong máy tính có một bộ hồ sơ về Diêu Mộ Tình mà có một khoảng thời gian trước đây cô đã nghiên cứu.
Còn một bộ hồ sơ khác, đó là hồ sơ lý lịch của Trương Nhất Phàm. Đọc lại lý lịch của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng không khỏi thở dài trong lòng. Một cán bộ tốt như vậy, chỉ sợ là từ nay lại bị tha hóa mất thôi.
Trước sắc đẹp mỹ nhân, có người đàn ông có thể cầm lòng được?
Trong lý lịch của Trương Nhất Phàm, đọc đến giai đoạn ở Vĩnh Lâm, Lý Hồng gạch chân, rồi sau đó thêm một dấu chấm hỏi.
Xem ra, trong vài năm Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm cần phải điều tra làm rõ hơn mới được.
Một cuộc điện thoại gọi cho Lâm Uyên, Lý Hồng truyền cho cô một mệnh lệnh mật.
Nghe nói cấp trên muốn điều tra hành tung của Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm trong khoảng thời gian này, Lâm Uyên trong lòng không khỏi có chút lo sợ. Lý Hồng nói:
- Bây giờ là thời điểm quan trọng để tổ chức khảo nghiệm, đánh giá cô. Việc này, ngoài tôi ra không được nói với bất cứ, ai, kể cả cha mẹ của cô!
Lâm Uyên cắn chặt răng, một âm thanh dõng dạc vang lên:
- Rõ!
Lâm Uyên suy nghĩ, nếu thư ký Lý Hồng muốn điều tra anh Nhất Phàm, ngộ nhỡ thật sự có điều gì, Thư ký Lý Hồng có thể nào sẽ phản ánh với tổ chức hay không? Bắt Trương Nhất Phàm lại?
Đứng trước tình cảm và nghĩa vụ trung thành với tổ chức, Lâm Uyên không khỏi có sự đấu tranh tư tưởng quyết liệt trong đầu.
Đồng thời, cô lại cũng nghi ngờ, có thể nào Thư ký Lý cố tình khảo nghiệm mình? Nếu đúng như thế mà mình tiết lộ thông tin này cho anh Nhất Phàm thì há chẳng phải là không thể thông qua sự khảo nghiệm của tổ chức hay không?
Nhưng nếu không phải, thì lại làm chậm lỡ mất con đường công danh, tiền đồ của anh Nhất Phàm. Lâm Uyên trong lòng cứ thấp thỏm không yên.