Dù sao tối hôm nay cũng lấy được giấy phép của bà xã, bản thân cũng xem như phụng mệnh mà đến, không vội không vội!
Nói chuyện công trước, sau đó mới đến chuyện tư, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Tiêu Tiêu, Liễu Hồng, quỹ công ty có được ngày hôm nay, đều là nhờ các em. Anh cũng biết các em vất vả rồi, năm nay mười phần trăm lợi nhuận của công ty sẽ là tiền thưởng của hai người các em.
- Hả?
Hai người giật mình, mười phần trăm đấy! Đó là ý gì chứ?
Ngân sách tài chính trước mắt của công ty mà mình đã nhìn thấy, ít nhất cũng gần bốn tỷ nhân dân tệ, năm nay lợi nhuận của công ty khoảng một tỷ nhân dân tệ. Nói cách khác, phải lấy ra một trăm triệu tiền hoa hồng, hai người lắc đầu:
- Em không cần!
Bây giờ tiền đối với hai người họ mà nói, đã không còn là vấn đề gì nữa, đơn giản chỉ là một con số. Nhất là Hà Tiêu Tiêu, bây giờ với ngân sách của công ty là mười tỷ nhân dân tệ, cô là người không có dã tâm, ăn mặc cũng không lo, đi xe Mercedes-Benz, tiền Trương Nhất Phàm cho cô cũng đã đã hơn mười triệu tệ.
Số tiền này đều đầu tư vào cổ phiếu, cô cũng không có ý định lấy ra, hơn nữa lúc trước Trương Nhất Phàm có nói, tiền trong cổ phiếu, cô có một nửa. Nói cách khác, ít nhất cũng hơn một tỷ hai trăm triệu tệ, tấc cả đều thuộc về Hà Tiêu Tiêu.
Đương nhiên, cô tuyệt đối không cần. Hà Tiêu Tiêu đúng là hết hy vọng, xử lý hết tài vụ cả một đời của Trương Nhất Phàm. Nhưng lần này với tập đoàn Hoa Long, không phải là đã có tác dụng hay sao?
Cầm hai tỷ nhân dân tệ đi vào, ngay lập tức sẽ có phản ứng kinh thiên động địa. Dựa theo giá trị cổ phiếu hiện nay, có thể sẽ còn ngược lại nữa. Tập đoàn Hoa Long sử dụng số tiền này để chuẩn bị đầu tư vào một hạng mục mới.
Hai cô gái cùng lắc đầu, Trương Nhất Phàm buồn bã nói:
- Vậy các em muốn gì? Ngoại trừ anh ra, các em cắt ở đâu thì cứ cắt đi?
Hai cô gái cùng chỉ vào chỗ ấy, Trương Nhất Phàm lập tức dùng hai tay che lại, làm cho hai người cười khanh khách.
Không khí khá tốt, ba người ngồi vui vẻ hòa thuận.
Mỗi tay Trương Nhất Phàm ôm một cô, không kìm được liền than thở một câu:
- Cuộc sống như vậy là hài lòng, không muốn oán trách gì nữa. Anh không muốn làm Bí thư thành ủy gì nữa, về công ty làm Chủ tịch nhé! Tự do tự tại, Ông trời cũng không xen vào được.
Hà Tiêu Tiêu nhéo hắn một cái:
- Anh không làm Bí thư thành ủy, chúng em cũng không cho anh làm việc, bây giờ hai người chúng em đã là người có tiền rồi.
Liễu Hồng tủi thân, mình không muốn làm người có tiền. Nhưng mà, cô cũng không phản đối.
- Haha… Với thân phận bây giờ của hai người, người giàu nào nuôi nổi chứ? Nuôi công tử bột còn sướng hơn.
Trương Nhất Phàm nói đùa với hai cô.
Liễu Hồng hướng ánh mắt về Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cũng thầm gật đầu, Liễu Hồng liền đứng dậy:
- Em đi tắm đây, hai người cứ nói chuyện.
Đợi Liễu Hồng vừa đi, Trương Nhất Phàm liền kéo lấy tay Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu.
Hà Tiêu Tiêu liền cười:
- Tối hôm nay thật không đi nữa chứ?
Trương Nhất Phàm đứng dậy, đi vào phòng ngủ của cô, nhìn thấy trên quầy rượu có ly rượu có rượu, liền cầm lên ngửi một cái:
- Tiểu Phàm kêu anh đến thăm em.
- Tiểu Phàm?
Hà Tiêu Tiêu thấy hắn đang cầm ly rượu của mình, mặt hơi đỏ lên, có chút gì đó chột dạ:
- Thăm em gì cơ?
Trương Nhất Phàm cầm ly rượu, nhẹ nhàng nói:
- Một mình, nếu có chuyện gì không nên cất giấu. Nhất là người như em, quan hệ như vậy với anh. Bởi vì chúng ta là trở thành một, em không còn là em, anh cũng không còn là anh. Nếu như em có chuyện gì giấu trong lòng không nói ra, chúng ta đều sẽ rất buồn. Anh nghĩ, em cũng không hy vọng sẽ tiếp tục như vậy chứ?
Hà Tiêu Tiêu dựa vào cửa, trở nên trầm lặng.
Lời của Trương Nhất Phàm nói trúng tâm sự của cô, cô lại rơi vào tâm trạng buồn bã. Mấy ngày nay, cô luôn sống trong nỗi buồn mờ nhạt ấy, chưa bao giờ nói với người ngoài.
Khi đêm tối vắng người, cô mới nhảy ra ngoài tự mình từ từ nếm trải.
Trương Nhất Phàm đặt ly rượ xuống, cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn những bông tuyết rơi nhè nhẹ bên ngoài:
- Tiêu Tiêu, còn nhớ chúng ta đã từng nói, cả đời này sẽ không bao giờ chia xa. Chẳng lẽ em còn chuyện gì giấu anh sao?
Khóe mắt Hà Tiêu Tiêu đỏ lên, vài giọt nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt trắng nõn, lại thêm hai hàng nước trong suốt tuôn rơi.
Lời nói trước kia của hai người, con đường đã đi qua, hiện lên rất rõ trong đầu Hà Tiêu Tiêu, cô vốn chưa bao giờ quên.
Đột nhiên Trương Nhất Phàm quay người lại, đỡ lấy đôi vai yếu đuối của Hà Tiêu Tiêu, yên lặng nhìn cô:
- Tiêu Tiêu, nói cho anh biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Huhu…
Cuối cùng Hà Tiêu Tiêu không nhịn được nữa, đau lòng bật khóc.
Cô tựa vào vai Trương Nhất Phàm, hơi run lên, Trương Nhất Phàm lặng lẽ đứng thẳng lên, vỗ nhẹ vào vai cô:
- Tiêu Tiêu, có uất ức gì cứ nói ra, chúng ta đã từng nói, giữa hai người không có bí mật nào cả.
Ánh mắt lúc này của Trương Nhất Phàm, hoàn toàn tràn đầy chân thành khiến người ta không dám hoài nghi, Hà Tiêu Tiêu bị hắn nhìn chăm chú liền chột dạ, ngược lại khóc lại càng đau lòng hơn.
Hai người không ai nói gì, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng khóc nức nở của Hà Tiêu Tiêu. Liễu Hồng tắm xong đi ra, nghe thấy tiếng khóc ở bên kia, cũng không dám lại gần, chỉ ngồi đợi ở phòng khách.
Nhìn Trương Nhất Phàm có thể giải quyết chuyện này một cách trọn vẹn không, nỗi buồn trong lòng Hà Tiêu Tiêu không phải chỉ một hai ngày, Liễu Hồng cũng lo lắng cho cô. Trông Hà Tiêu Tiêu ngoan hiền dịu dàng như vậy, bên trong cũng rất mạnh mẽ. Chuyện cô đã quyết định, người khác không dễ thay đổi được, chỉ có điều rất hiếm khi cô nghĩ cho bản thân mình.
Khóc xong một trận, Hà Tiêu Tiêu ngầng đầu lên, lau nước mắt.
- Anh Nhất Phàm, em xin lỗi anh.
Nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào này, tim Trương Nhất Phàm nát tan.
Cũng không biết tại sao cô bé này lại thành ra như vậy, Hà Tiêu Tiêu của trước kia dịu dàng ngoan hiền, nhưng thỉnh thoảng cũng đùa nghịch với mình. Mà Trương Nhất Phàm không cho phép nhất, không hy vọng nhất là nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô.
Là một người đàn ông, hắn phải có trách nhiệm.
Có trách nhiệm để người phụ nữ của mình được hạnh phúc, vui vẻ.
Nâng hai mắt đầy nước mắt của Tiêu Tiêu lên, Trương Nhất Phàm cẩn thận giúp cô lau nước mắt:
- Tiêu Tiêu, em sao vậy?
- Anh Nhất Phàm, con của chúng ta, con chúng ta mất rồi. Huhu ——
Nhắc đến đứa bé, Hà Tiêu Tiêu lại khóc.
- Con?
Trương Nhất Phàm đột nhiên tỉnh ngộ:
- Em nói là đứa con em mang mất rồi?
Liễu Hồng ngồi trong phòng khách, cũng đứng bật dậy, chẳng qua, cô phát hiện mình không nên vào, thế là lại ngồi xuống. Từ lúc nào Tiêu Tiêu lại có con với Nhất Phàm chứ? Bí mật này, mình không hế biết? Chẳng lẽ…
Liễu Hồng đột nhiên nhớ ra gì đó?
Trong khoành khắc đó, Trương Nhất Phàm cũng suy đoán rất nhiều:
- Có phải vì cứu Tiểu Phàm, em đã để mất con phải không?
Hà Tiêu Tiêu cắn môi gật đầu:
- Vì truyền máu quá nhiều, bác sĩ nói với em, đứa bé không giữ được.
Cuố cùng Trương Nhất Phàm cũng hiểu ra, chẳng trách mỗi lần Hà Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ, trong lòng lại có một nỗi đau không hiểu nổi. Lúc trước còn nghĩ rằng cô ghen, nhưng không ngờ là, cô lại một mình chịu đựng nhiều như vậy.
Cô bé ngốc này, sao có thể như vậy chứ? Đứa bé mất rồi có thể lại sinh nữa, tại sao lại một mình chịu khổ như vậy.
Trương Nhất Phàm xúc động ôm lấy cô, an ủi nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta còn trẻ, không sao đâu, nếu em thích, chúng ta sinh thêm đứa nữa.
Hà Tiêu Tiêu cắn môi ngẩng đầu lên nhìn Trương Nhất Phàm, trong ánh mắt đầy vẻ tội lỗi:
- Anh Nhất Phàm, xin lỗi, Tiêu Tiêu vô dụng, không thể giữ được đứa con của chúng ta.
Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ lên vai cô:
- Không nói nữa, không nói nữa, Tiêu Tiêu, sau này chúng ta sẽ có một đứa được không?
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:
- Bác sĩ có nói, e rằng sau này em sẽ không thể có thai nữa.
- Tại sao?
Trương Nhất Phàm đột nhiên hét lên, là tên bác sĩ khốn kiếp nào, nói bậy bạ gì chứ? Một cô gái tốt như Tiêu Tiêu, tại sao không thể sinh con được nữa? Không thể được!
Hà Tiêu Tiêu ngừng khóc, lẩm bẩm nói:
- Em biết cô ấy không nói dối em, cô ấy nói sức khỏe của em rất khó có thể mang thai lần thứ hai, vì vậy em mới rất buồn, rất buồn.
- Sao có thể như vậy? Có phải bác sĩ nhầm lẫn không?
Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy có chút khó tin. Nhưng những chuyện về y học, những người ngoài nghề như họ cũng không hiểu. Nếu bác sĩ đã nói như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.
Hơi thở Trương Nhất Phàm dần dần nặng nề, đột nhiên phát hiện mình nợ Hà Tiêu Tiêu quá nhiều, quá nhiều.
Cả đời cô gái này, ngoài tình yêu, con cái ra còn có gì chứ?
Ông trời thật đáng ghét, lại có quyền đè ép người ta như vậy, Trương Nhất Phàm có chút oán giận!
Ôm chặt lấy người con gái mình yêu thương này, lúc này, ngoài những việc như vậy hắn có thể làm, cũng còn cách bù đắp nào khác nữa.
Đợi Hà Tiêu Tiêu bình tĩnh lại, Trương Nhất Phàm an ủi nói:
- Tiêu Tiêu, không phải sợ, cùng lắm chúng ta đi Mỹ, đi châu Âu, đến những nước phát triển, bây giờ y học phát triển như vậy, em sẽ không có chuyện vậy đâu. Chỉ cần chúng ta quyết tâm, hoàn toàn có thể thực hiện được, yên tâm đi, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi gì nữa.
Hà Tiêu Tiêu cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, cắn môi gật đầu:
- Ừm!
- Đừng khóc nữa, đi thôi, Liễu Hồng đang đợi chúng ta ngoài phòng khách!
Trương Nhất Phàm kéo tay cô, hai người từ phòng ngủ đi ra.
Liễu Hồng cũng đang lau nước nước mắt:
- Tiêu Tiêu, sao em không sớm nói chứ? Không sao đâu, chị cùng em ra nước ngoài xem sao. Chúng ta còn trẻ, đừng suy nghĩ quá nhiều, nhé!
Hà Tiêu Tiêu lau nước mắt, nở một nụ cười:
- Vâng, em không khóc nữa. Anh Nhất Phàm, chị Liễu Hồng, bây giờ em không sao rồi, hai người cũng đừng lo lắng nữa.
Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng gật đầu, hai người một trái một phải vây quanh Tiêu Tiêu:
- Là em nói nhé, mãi mãi là Bộ trưởng tài vụ của anh, sao có thể có chuyện gì chứ? Còn Liễu Hồng, một đầu bếp giỏi như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.
Ba người cùng cười, tâm trạng Hà Tiêu Tiêu cũng khá lên, nhìn tuyết lớn đang rơi ngoài màn đêm:
- Anh Nhất Phàm, tuyết rơi rồi, còn về nữa không?
- Anh phụng chỉ mà đến, tối nay không về nữa, ở lại đây với hai em.
Trương Nhất Phàm đứng dậy nắm tay hai người:
- Đi nghỉ thôi, ngày mai mọi người còn phải dậy sớm.
Hai cô gái cùng gật đầu, mặc cho Trương Nhất Phàm kéo về phòng.