Đột nhiên, trong hành lang có thêm mấy người mặc trang phục của khách sạn, những người này hình như đang kiểm tra nước và điện, lúc mấy người công nhân tiến lại gần, một tên vệ sĩ trong số đó đi lên phía trước ngăn lại. Không ngờ mấy người công nhân này đột nhiên ra tay, khống chế bốn tên vệ sị này một cách nhanh chóng.
Một nữ nhân viên đi vào, gõ cửa phòng Chu Vận, bên trong phát ra giọng của Chu Vận:
- Ai?
- Đưa điểm tâm đến!
Thi Vĩnh Nhiên cười:
- Thái độ của nhân viên phục vụ của khách sạn này tốt thật đấy.
Đang nói, gã liền đi đến giơ tay ra mở ra. Chu Vận đột nhiên hô một tiếng:
- Đợi một chút!
Thi Vĩnh Nhiên ngẩn người ra, vẫn chưa phản ứng lại, trong tay đã có thêm khẩu súng
- Ầm
Tiếng súng vang lên, Chu Vận kêu thảm một tiếng, ngã té trên mặt đất.
Cảnh sát ngoài cửa nghe thấy tiếng súng, liền đạp cửa ra:
- Không được nhúc nhích --- Bỏ súng xuống!
Đến tận bây giờ Thi Vĩnh Nhiên vẫn như đang nằm mơ, thấy bốn năm tên cảnh sát đột nhiên xông vào, chĩa súng vào người mình, sợ đến mức run rẩy, súng liền rơi trên mặt đất.
Chu Vận chỉ vào Thi Vĩnh Nhiên:
- Gã muốn giết tôi, gã muốn giết tôi.
Thi Vĩnh Nhiên tỉnh táo trở lại:
- Không phải, không phải.
Gã nằm mơ cũng không thể ngờ, trong thời điểm mấu chốt, Chu Vận lại dùng chiêu này, mưu đồ che đậy tất cả chân tướng, nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Tên chó Nhật này đúng là thâm hiểm! Một cảnh sát đá một phát, Thi Vĩnh Nhiên liền môm bụng ngồi dưới đất. Một người cảnh sát đi đến, dẫn Thi Vĩnh Nhiên đi.
Đội trưởng đội hình sự đi vào, Chu Vận liền chỉ vào Thi Vĩnh Nhiên:
- Gã muốn giết tôi
Đội trưởng đội hình sự cười một tiếng:
- Đừng diễn kịch nữa, đi thôi.
- Các anh có ý gì? Tôi là người bị hại mà!
Chu Vận kêu to.
- Có phải là người bị hại hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ, người đâu, dẫn y đi!
- Buông tay ra, buông tay ra, tôi muốn gọi luật sư!
Đội trưởng đội hình sự nghiêm túc nói:
-Không cần đâu, đợi sau khi anh vào cục rồi nói sau! Hiện nay chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án bắt cóc mưu sát, mời anh đi với chúng tôi một chuyến.
- Tôi muốn xe cứu thương! Các anh không thấy là tôi đang chảy máu sao?
Chu Vận hét lên một cách tức tối.
Đội trưởng đội hình sự xua tay:
- Dẫn đi! Mấy người các anh ở lại, tỉ mỉ điều tra một chút, xem có thứ gì khả nghi hay không?
Chu Vận cứ kêu to, tôi muốn gọi xe cứu thương, tôi muốn gọi xe cứu thương, tôi muốn tố cáo các anh tội mưu sát!
Cùng lúc đó, trong một nhà kho của bất động sản Dật Thái thành phố Đông Lâm, thành viên của tổ chức tia chớp, đột nhoeen xông vào, trong tầng ngầm đã phát hiện ra một lượng thuốc phiện lớn.
Tiểu Tứ liền gọi điện thoại cho Liễu Hải, cảnh sát thành phố Đông Lâm liền đến hiện trường.
Cùng lúc đó, cảnh sát dưới sự chỉ đạo của Đường Vũ, đã tiến hành niêm phong bất động sản Dật Thái.
Vẻ mặt Thi Vĩnh Nhiên sa sút, hai mắt vô hồn ngồi trên ghế, nhìn vị cảnh sát hình sự đối diện, uể oải nói:
- Cho tôi một điếu thuốc có được không?
Có người đưa cho gã một điếu thuocs, Thi Vĩnh Nhiên nổi giận nói:
- Thực ra những chuyện này không liên quan gì đến tôi, đều do thằng khốn kiếp kia làm, y nói muốn góp vốn với tôi, cung cấp tài chính cho tôi, tôi không ngờ cái mà y đưa cho tôi đều là thuốc phiện.
- Nói đi! Chuyện Dương Mễ là sao?
Thi Vĩnh Nhiên cắn mỗi:- Đều là y làm, gã là một tên áhung ác, là tên súc sinh.
Cảnh sát thẩm vấn cười nhạt:
- Ở cùng kẻ cầm thú, anh cũng chẳng phải là thức tốt đẹp gì.
Thi Vĩnh Nhiên im lặng, hung hăng hút thuốc.
- Tối hôm qua tôi gặp Dương Mễ ở quán rượu Hồng Thần Phi Vũ, lúc đó cô ấy đã uống hơi say rồi, tôi liền dẫn cô ấy vào khách sạn. Không ngờ lúc này, Chu Vận đến tìm tôi, nói hàng đã đến, dang trong kho. Lúc đó tôi cho rằng Dương Mễ đã uống say rồi, lúc đó tôi không để ý, cũng không đề phòng cô ấy. Ai ngờ đã để cô ấy nghe thấy.
Thi Vĩnh Nhiên hút một hơi:
- Lúc tôi đến kho xem hàng, không ngờ Dương Mễ đã lén lút theo sau. Cô ấy không cẩn thận, bịn của Chu Vận phát hiện ra. Lúc đó Chu Vận đã rút súng ra định giết Dương Mễ, tôi thấy Dương Mễ đã theo tôi một khoảng thời gian dài rồi, liền ra mặt ngăn lại. Vốn dĩ muốn nói chuyện với Dương Mễ, bảo cô ấy đừng có để lộ ra, chuyện này cứ thế bỏ qua là xong. Ai ngờ, thằng khốn Chu Vận kia phát hiện ra thân phận của Dương Mễ, y ghêt phóng viên nhất, cho nên nhất định phải trừ khử Dương Mễ, tôi liền nhận chuyện này.
- Thực ra tôi cũng không nỡ giết cô ấy, đã do dự rất lâu, mãi đến rạng sáng, đột nhiên phát hiện ra trong thành phố Đông Lâm có rất nhiều cảnh sát, chúng tôi đã ngờ rằng sự mất tích của Dương Mễ đã thu hút sự chú ý của cảnh sát. Vì sợ xảy ra chuyện, tôi mới gọi người đưa cô ấy ra bờ sông, bảo người xử lý cô ấy.
- Khốn kiếp.
Trương Nhất Phàm nghe xong lời trần thuật của Đường Vũ, liền đập bàn nói:
- Những người này chết còn chưa hết tội. Đường Vũ, cậu nghe ngóng cho tôi, dù đề cập đến ai, cũng không được bỏ qua! Xảy ra chuyện gì, để tôi chịu trách nhiệm!
Đường Vũ lên tiếng trả lời:
- Tôi biết rồi!
Bộ Kiên Cố và Uông Viễn Dương cũng nghe ở bên cạnh, hai người không khỏi toát mồ hôi. Không ngờ ở thành phố Đông Lâm lại cất giấu một trùm buôn thuốc phiện lớn như vậy, nếu như hôm đó Đường Vũ không bắt Chu Vận, dự án phát triển cũng công ty Viễn Cảnh cũng đã đăng kí hộ khẩu ở Đông Lâm rồi. Nghĩ đến đây, hai người thầm kinh hãi, suýt chút nữa, đã gây ra họa lớn rồi.
Nếu như để người ta tố cáo, hoặc là sau này điều tra ra, công ty Viễn Cảnh đến Đông Lâm đầu tư để rửa tiền, vậy thì hai người có thể đối mặt với tai nạn lớn trước mắt.
Bây giờ bị Đường Vũ điều tra ra chuyện này, hai người lại cẩm thấy có chút may mắn, vẫn thốt lên câu nói đó, là phúc không phải là họa, là họa muốn tránh cũng không tránh được. Ngược lại, lúc đầu hai người vẫn thầm cảm thấy trong lòng, là Đường Vũ quấy rầy cục, không ngờ Đường Vũ đã để hai người tránh được một tai họa.
Chu Vận không kiêu ngạo được bao lâu, đã để lộ khẩu cung của Thi Vĩnh Nhiên. Mà tên sát thủ kia cũng chứng thật, đúng là nhận lệnh của Chu Vận, mới đến bệnh viện ám sát Dương Mễ. Rất nhiều chứng cớ trước mắt, Chu Vận tự biết khó thoát tội, đã thừa nhận góp vốn đầu tư với Thi Vĩnh Nhiên chỉ là một âm mưu, mục đích chính là rửa tiền và buôn lậu thuốc phiện.
Y nói người đại lục quá tham lam, quá ngốc nghếch. Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như thế, đem một số tiền lớn như vậy giao cho một công ty, lại không nhúng tay vào nghiệp vụ, ý y nói là Thi Vĩnh Nhiên.
Dương Mễ được giải cứu thành công, nhưng vụ án vẫn chưa hoàn toàn được sáng tỏ, số lượng thuốc phiện lớn được đưa vào đại lục như thế nào, đây sẽ trở thành nhiệm vụ và mục tiêu chủ yếu để cảnh sát điều tra sâu hơn nữa.
Bệnh viện truyền tin Dương Mễ đã tỉnh dậy đến, đích thân Trương Nhất Phàm đã đến bệnh viện thăm Dương Mễ.
Sắc mặt tái nhợt của Dương Mễ, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, gắng sức mỉm cười:
- Tôi lại để các anh thêm phiền rồi!
Trương Nhất Phàm an ủi nói:
- Cố gắng bồi dưỡng cơ thể, Dương Mễ, em giỏi lắm.
Nhận được lời khen của Trương Nhất Phàm, Dương Mễ lại mỉm cười một lần nữa:
- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi luôn cho rằng, trong mắt anh, tôi là một cô gái hư.
Trương Nhất Phàm xua tay:
- Nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều vào, tin anh đi, em tốt nhất! Lần này nếu như không phải vì em, bọn Đường Vũ sẽ không phá được vụ án lớn như vậy.
Dương Mễ vẫn muốn nói gì đó, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Không cần nói thêm gì nữa, đợi sau khi em bình phục sẽ nói!
Dương Mễ gật đầu, mắt nhìn theo Trương Nhất Phàm rời đi.
Trương Nhất Phàm bên ngoài bệnh viện dặn dò nói:
- Các anh nhất định phải tìm cách, để cô ấy hồi phục một cách nhanh nhất. Còn nữa, Đường Vũ, chuyện các anh lấy chứng cớ, chú ý thóa đáng đến sức khỏe của cô ấy.
Chủ tịch tỉnh Trương quyết định lập tức về tỉnh thành, báo cáo ngay với tổ chức, toàn lực tấn công vụ án buôn lậu thuốc phiện lớn lần này ở thành phố Đông Lâm. Vì có liên quan đến việc đầu tư ở Hồng Kông, nhất định phải xin chỉ thị của Lý Thiên Trụ.s
Phương Tấn Bằng ở khách sạn, em họ Annie vội vàng đến tìm gã:
- Anh họ, anh họ, không xong rồi, không xong rồi! Chu Vận xảy ra chuyện rồi!
- Sợ cái gì?
Phương Tấn Bằng nghiêm mặt, trong lòng sớm đã rõ như gương. Vốn dĩ Phương Gia thông gia với Chu gia, chỉ là muốn lợi dụng tập đoàn tài chính Chu gia giúp gia tộc của mình. Không ngờ Chu Vận lại bị vạch trần một vụ án lớn như vậy, vụ này lớn đến mức e rằng khó có thể chỉnh lý được.
Phương Tấn Bằng đang thầm lên kế hoạch xem làm thế nào để kết thúc vụ này, thấy dáng vẻ nóng như lửa đốt của em gái, gã đột nhiên có mưu kế.
Gã vẫy tay:
- Ngày mai em đến thăm y, mang cái này cho y.
Phương Tấn Bằng đưa cho Annie một đồ vật, và nhẹ nhàng nói thầm vài câu, vào bên tai của Annie. Annie nói:
- Thế này có được không?