Sau đó liền nhìn Lý Hồng và cười lớn.
Đến gần thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lý Hồng, rất có dáng điệu của Đại tiểu thư, Chu công tử rất kỳ lạ, đây không phải là đại mỹ nữ ư? Chình mình nhìn không ra lai lịch của đối phương.
Cô gái này quả là cực phẩm, công tử họ Chu phất tay về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Người anh em, xin phép một chút.
Có nhầm hay không? Dám bảo một Chủ tịch tỉnh Trương nhường chỗ, anh ta định tính làm gi?
Trương Nhất Phàm coi như không nghe thấy gì, nâng chén trà lên:
- Ô, sao trong chén trà này lại có ruồi bọ.
Dứt lời tiện tay hất toàn bộ chén trà xuống chân công tử họ Chu, bắn tung tóe làm ướt cả quần của hắn ta
Trò đùa gì, một nhà hàng như vậy làm sao ruồi bọ có thể bay vào chén trà được? Hơn nữa hiện tại đang là mua đông, quả là ăn nói lung tung.
Công tử họ Chu bực mình trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:
- Anh….
Đằng Phi ngồi cũng chỗ Trương Tuyết Phong cũng vừa hay bước ra từ toilet, nhìn thấy có người tìm đến chỗ ông chủ thì định tới. Điện thoại của công tử họ Chu vang lên, anh ta liếc nhìn Trương Nhất Phàm rồi lôi di động ra.
- Này….
Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì khiến sắc mặt công tử họ Chu biến đổi, liếc mắt nhìn hai người rồi vội vàng rời khỏi.
Trương Tuyết Phong đi tới còn cách chỗ ông chủ 3m thì thấy công tử họ Chu đi rồi anh cũng không tới chỗ ông chủ nữa.
Lý Hồng nhíu mày cau có:
- Thật là, không biết mình là ai cả.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không đáng để em tức giận, con nhà giàu mới nổi thật nhàm chán.
Lý Hồng không nói gì, Trương Nhất Phàm gặp thức ăn cho Lý Hồng:
- Tuy nhiên cũng chứng tỏ một điều là em trông rất đẹp, anh thật là có con mắt tinh tường.
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn:
- Anh còn nói đùa được sao? Chẳng phải bây giờ có ai rước em đi thì anh sẽ bớt đi một gánh nặng rồi sao?
- Không phải vậy, gánh nặng như em anh gánh thêm mấy gánh nữa cũng được.
- Phải không đấy?
Lý Hồng nheo mắt nhìn hắn
Trương Nhất Phàm xuống giọng nói:
- Em không thấy kì lạ sao? Sao hắn ta nghe điện thoại xong lập tức đi luôn? Theo lý thuyết hành động này không đúng với những người có tính cách như bọn hắn, gặp phải mỹ nữ như vậy chưa quen được thì chưa buông tha đâu.
Lý Hồng cũng không ngẩng đầu lên:
- Hẳn là có người nhận ra chúng ta.
- Ừ, có lẽ em nói đúng.
Trương Nhất Phàm vừa ăn vừa gật đầu:
- Xem ra em không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh nữa.
Lý Hồng muốn phát điên, cố tình ở đây chọc tức cô.
Ngay tại một góc nhà hàng có một thanh niên đầu húi cua, mặc jacket. Vị khách này đã vào nhà hàng lâu rồi, anh ta nhìn Trương Nhất Phàm đi lên, lúc Lý Hồng xuất hiện anh ta cũng thấy. Lúc đó trong lòng có chút khiếp sợ, bởi vì lần xuất hiện này của họ không có mang theo nhiều người.
Vì thế anh ta quan sát Trương Nhất Phàm từ đằng xa, không nghĩ rằng Chu Thiếu Cương vừa tới đã ăn nói lung tung, lại còn tặng hoa cho bạn gái của Trương Nhất Phàm. Đây là chiêu mà Chu Thiếu Cương hay dùng, anh ta không bao giờ quan tâm đến đối tượng có bạn trai hay chưa, kết hôn hay chưa, chỉ cần anh ta để ý thì việc đầu tiên sẽ tặng đối phương bó hoa hồng có buộc nơ đỏ, sau đó mời bạn trai của đối phương đi khỏi.
Nếu người đó chỉ là bạn bình thường của cô gái sẽ thức thời mà nể Chu Thiếu Cương. Nhưng nếu đó là bạn trai của cô gái thì Chu Thiếu Cương cũng có biện pháp. Hơn nữa anh ta cũng là một cổ đông của nhà hàng này.
Người thanh niên mặc jacket chính là đàn em Nhã Tình, chính anh ta nhận ra Trương Nhất Phàm. Mới đầu nhìn thấy Trương Nhất Phàm anh ta còn chưa chắc chắn, quan sát kỹ một lúc sau mới xác định người trước mắt mình đúng là Chủ tịch tỉnh Giang Hoài vừa đến nhận chức.
Vì để xác minh chuyện này anh ta còn tự mình gọi điện văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, giám đốc sở vô cùng kích động nói:
- Lục Thiếu, cậu ở đâu nhìn thấy Chủ tịch tỉnh Trương?
Người thanh niên cười nói:
- Đừng lo, đừng lo, tôi chỉ muốn hỏi rõ chút thôi.
Sau đó anh ta điềm tĩnh tắt máy, không ngờ Chu Thiếu Cương lại to gan lớn mật đến vậy, dám tặng hoa hồng cho người con gái ngồi đối diện Chủ tịch tỉnh Trương, tiểu tử này muốn chết rồi.
Chu Thiếu Cương bước đến, Lục Thiếu còn đang suy đoán, nghe nói vợ Chủ tịch tỉnh Trương là đại phú bà chẳng lẽ lại mặc âu phục màu trắng như vậy? Tuy nhiên thế nào cũng không giống, người phụ nữ này lạnh lùng và rất kiêu ngạo.
Nếu không phải là vợ của hắn ta thì là ai?
Chu Thiếu Cương đi tới:- Tên kia là ai?
Lục Thiếu chỉ vào anh ta nói:
- Cậu đừng tới đây, tìm chỗ nào mà đi chết đi.
Chu Thiếu Cương ngốc nghếch:
- Đúng là thần kinh.
Không ngờ Lục Thiếu đứng lên bước đi:
- Thằng quỷ, đã bảo đừng có qua.
Thừa dịp Trương Nhất Phàm không để ý anh ta lập tức rời khỏi.
Chu Thiếu Cương ngạc nhiên, nhìn Trương Nhất Phàm, không hiểu ra sao cả.
Vừa rồi chính là Lục Thiếu gọi điện thoại cho hắn, chỉ nói một câu:
- Tiểu tử ngươi muốn tìm đến cái chết à? Lập tức đi ngay, không cần qua chỗ tôi.
Anh ta ngẩn người không nói lời nào lập tức rời khỏi chỗ Trương Nhất Phàm và Lý Hồng.
Biểu hiện của Lục Thiếu khiến anh ta suy nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao, ở Giang Hoàng, Lục Thiếu không hề nể nang ai, đôi nam nữ này có thân phận như thế nào?
Chu Thiếu Cương chợt tỉnh ngộ lập tức đuổi theo
-Lục ca, lục ca, anh đến đây làm gì?
Cuối cùng anh ta cũng đuổi kịp Lục Thiếu ở bãi để xe, tuy rằng tuổi của Chu Thiếu Cương nhiều hơn Lục Thiếu, nhưng trong mắt anh ta Lục Thiếu là bậc đàn anh chân chính nhất ở Giang Hoài, còn những người khác trong mắt anh ta chẳng là cái gì.
Lục Thiếu ngồi trên xe Mercedes-Benz, xe hắn để ở phía sau bãi đỗ xe, hai người Trương Nhất Phàm ở cửa sổ tầng 2 không thể nhìn thấy được.
Thấy Chu Thiếu Cương xông đến, Lục Thiếu nói:
- Cậu quả không biết sống chết là gì. Cứ thấy gái là sán đến, tôi nói cậu hay sớm muộn gì cậu cũng chết vì gái.
Chu Thiếu Cương bị mắng cúi đầu như chó cụp tai, một câu cũng không dám lên tiếng.
Lục Thiếu rút ra điếu thuốc, Chu Thiếu Cương lập tức bật lửa châm thuốc, ngượng ngùng hỏi:
- Anh, nói cho em biết rốt cuộc họ là ai đi?
Lục Thiếu thái độ khinh khỉnh liếc anh ta rồi nói:
- Tôi nói với cậu một lần, cậu cần nhắc, cô gái kia tôi không biết là ai nhưng người đàn ông đó cậu không thể động vào, toàn bộ người ở Giang Hoài này cũng không dám động vào anh ta.
Chu Thiếu Cương sửng sốt, toàn bộ người ở Giang Hoài này cũng không dám động vào anh ta sao? Hắn ta có lai lịch thế nào?
Chu Thiếu Cương là con nhà giàu mới nổi, bình thường là một người ăn nói khá lung tung, anh ta chưa thấy Lục Thiếu nghiêm túc như vậy bao giờ thì chắc chắn mình không thể trêu vào. Có điều một mỹ nữ như vậy mà để tuột mất thì thật đáng tiếc.
Có thể nhưng hắn không cam tâm, rồi lại không dám làm liên lụy Lục Thiếu. Lục Thiếu trừng mắt nhìn hắn nói:
- Thất thần gì nữa? đi đi.
Chu Thiếu Cương gãi đầu, mặt dày nói:
- Anh, nói một chút về đối phương đi?
- Cậu có biết thủ đô có 4 đại gia tộc không? Biết Lý Tông Hán chết như thế nào không? Biết vì sao Phương Tần Bằng phải tự sát không? Biết được những điều này cậu khỏi phải hỏi tôi nữa.
Nói xong hắn khởi động xe, để lại một làn gió bụi.
Chu Thiếu Cương đứng như tượng ở bãi đỗ xe, dĩ nhiên anh ta biết Lý Tông Hán, cũng đã nghe qua về Phương Tấn Bằng, những người này đều có tiếng ở kinh thành. Đáng tiếc họ đều đã mất, nghe nói tất cả là do một người có tên là Trương Nhất Phàm.
Bốn đại gia tộc ở Thủ đô, đã có hai đại gia tộc bị suy tàn, chỉ có gia tộc họ Trương và gia tộc họ Thẩm vẫn phát triển thịnh vượng, một người khiến Lục Thiếu sợ như vậy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ người đó có quan hệ với gia tộc họ Trương.
Chu Thiếu Cương nhấc điện thoại lên gọi:
- Các cậu lập tức điều tra xem đôi nam nữ ngồi bàn số 12 kia là ai?
Lúc Trương Nhất Phàm và Lý Hồng kết thúc bữa cơm, Trương Tuyết Phong lại gần nói:
- Ông chủ, người đó là Chu Thế Vinh, là ông chủ tập đoàn Chu Thị giàu nhất ở Giang Hoài.
Trương Nhất Phàm khoát tay, Trương Tuyết Phong liền lui xuống. Hắn cười nhạt nói:
- Thế Vinh, Thế Vinh chỉ e rằng sự vinh quang của gia tộc họ Chu tồn tại qua nhiều năm sẽ bị hủy hoại trong tay các ngươi.
Lý Hồng kinh ngạc nhìn hắn nói:
- Anh định làm gì?
Chỉ mất 10 phút, Trương Nhất Phàm đã điều tra xong thân phận người cần điều tra, Lý Hồng cảnh giác hỏi, Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Hắn ta phải trả giá cho hành động ngả ngớn của mình.
- Này, anh đừng làm bậy.
Lý Hồng nóng nảy nói