Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự cao ngạo của Michael làm cho Ôn Nhã cảm thấy không hài lòng, cô bắt đầu vừa vô tình vừa cố ý phản kích lại Michael, giữ gìn sự tôn nghiêm của Trương Nhất Phàm. Émi chỉ có thể mỉm cười ngại ngùng xin lỗi Trương Nhất Phàm, sớm biết như vậy, cô không nên giới thiệu Michael cho Trương Nhất Phàm.
Xem ra buổi gặp mặt tối nay là một sai lầm, Émi có chút thẹn thùng.
Cô mỉm cười xin lỗi với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cũng không tính toán với Michael, chỉ có điều bữa cơm này ra về với vẻ không vui.
Sau khi chia tay với Émi, Ôn Nhã tiễn Trương Nhất Phàm một đoạn:
- Cái tên Michael kia thật đáng ghét, tự cao tự đại, kiêu ngạo cái gì chứ! Chẳng phải cũng chỉ là một người Mỹ thôi? Có gì ghê gớm chứ.
Người Mỹ và nước Mỹ đều có một thói xấu là thích ra vẻ thanh cao, hoặc là để bản thân sắm vai một đấng cứu thế, tự cho phép mình can thiệp vào quyết định của người khác. Bởi vậy, vẻ kiêu ngạo tồn tại rất phổ biến trong những người Mỹ, chẳng có gì là lạ. Sự kiêu ngạo của bọn họ và sự khiêm tốn của người Trung Quốc chúng ta, đã trở thành một sự so sánh rất rõ ràng.
Trương Nhất Phàm đã từng nghĩ, phải chăng chúng ta quá khiêm tốn? Nếu như ngang ngược một chút, thì sẽ là thái độ như thế nào?
Ôn Nhã cũng coi như là một thục nữ, rất ít khi thấy cô nói những lời này, Trương Nhất Phàm cười cười vỗ vào tay cô một cái:
- Người như anh ta, chúng ta không nhất định phải hoan nghênh. Thành phố Song Giang cũng không phải là nơi bất cứ người nào muốn đến là đến được.
Ôn Nhã đang lái xe:
- Anh thật sự không biết người này nhằm vào anh với nguyên nhân gì ư?
Trương Nhất Phàm mù mờ lắc đầu, Ôn Nhã vẫn nghiêm túc nói:
- Một người cây to đón gió như anh, anh ta đang đố kỵ với anh.
- Được rồi, em thôi an ủi anh đi!
Trương Nhất Phàm xem đồng hồ:
- Anh cũng phải về rồi!
Hắn ngoắc ngoắc tay với Ôn Nhã:
- Qua đây!
- Làm gì?
Ôn Nhã từ buồng lái nghiêng người qua, Trương Nhất Phàm hôn một cái lên trán của cô:
- Cảm ơn em!
Mặt Ôn Nhã đỏ bừng lên, nói lại:
- Lần sau khi hôn người ta, phải nói trước đó.
Trương Nhất Phàm cười lớn, mở cửa xe ra, vẫy tay với Ôn Nhã rồi bỏ đi.
Từ sau lần đó, Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã không còn làm bất cứ một việc nào không công khai nữa, nụ hôn hôm nay, là một cảm giác gặp lại sau khi đã xa cách từ lâu.
Ôn Nhã vuốt trán, bĩu môi nhìn bóng dáng của Trương Nhất Phàm, trong lòng có chút hồi hộp.
Về đến nhà, ti vi đang phát sóng tin thức thời sự của hôm nay, thời sự của đài truyền hình Song Giang, là bài học mà mỗi ngày Trương Nhất Phàm đều phải xem. Hình ảnh rất nhanh phát đến chuyện thị sát hôm nay. Phát thanh viên trên ti vi chính là Tần Ức Liễu, với đôi măt sắc sảo Tần Ức Liễu đã trở thành đại diện của phát thanh viên nữ ở đài truyền hình Song Giang.
- Chín giờ sáng hôm nay, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã triển khai thị sát công việc ở khu quy hoạch mới, thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phốxây dựng khu quy hoạch mới, đồng thời cũng nói lên quyết tâm của bộ máy lãnh đạo thành phố chúng ta sẽ cố gắng hết sức để xây dựng nên một thành phố lớn thứ hai Tỉnh Tương.
Tiếp theo là hình ảnh, chính là cảnh hai mươi mấy chiếc xe trước sau Ninh Thành Cương, dưới sự mở đường của xe cảnh sáttiến hành thị sát khu quy hoạch mới. Một đoàn xe khổng lồ, khí thế hừng hực, chiếc này nối tiếp chiếc kia, các phóng viên bận rộn chụp ảnh, bất cứ lúc nào cũng chụp những cảnh kinh điển nhất.
Đội ngũ thị sát của Ủy ban nhân dân thành phố dưới sự lãnh đạo của Ninh Thành Cương, giống như cưỡi ngựa xem hoa, đi một vòng khu quy hoạch mới thành một vòng tròn, chốc chốc nhìn thấy cảnh ông ta nói chuyện với công nhân.
Nhìn như vậy, Ninh Thành Cương trên ti vi trông rất nổi bật. Cảm giác đó giống như lãnh đạo trung ương đến thị sát địa phương, ông ta như trung tâm của một đám người, vừa đi vừa nhìn. Chốc chốc lại nói vài câu với công nhân trong công trường, không nóng vội, rất thích hợp để thể hiện hình tượng của một viên chức lớn trong nhà nước.
Ở điểm này, Ninh Thành Cương làm rất tốt. ống kính của các phóng viên cũng vây chặt lấy nội dung trung tâm để đưa tin. Có thể nói, đây là một cảnh làm dáng vô cùng hoàn mỹ.
Một hoạt động như thế này không có nhiều ý nghĩa và tính thiết thực lắm, thời gian của mỗi một điểm dừng, nói chuyện với ai, nói những gì, những chuyện này đều đã được sắp xếp từ trước. Những người trong vòng tròn đó đều hiểu rõ. Nhưng tin tức phát đến đây, đến Trương Nhất Phàm cũng nói đài truyền hình nắm bắt rất tốt.
Là một người trong cơ quan nhà nước, có lúc làm dáng cũng là một cách tồn tại bất đắc dĩ, nhà nước phải có đầy đủ các mặt để tuyên truyền nâng cao hình ảnh của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trên truyền hình.
Nhưng mấy cảnh này gỡ xuống, khó tránh khỏi có người cảm thấy đây chỉ là lưu lại hình thức chứ không có nhiều ý nghĩa thiết thực.
Tần Ức Liễu tiếp tục giải thích, giống như vậy, Bí thư Trương của Thành ủy cùng với Trưởng ban thư ký Tần Xuyên cũng đến đây.Việc thị sát công việc ở khu quy hoạch mới chủ yếu muốn nhằm vào tập đoàn nước ngoài Âu Phil, đã tiến hành thăm hỏi về việc tiến hành đầu tư hai hạng mục lớn ở thành phố chúng ta.
Mấy cảnh đơn giản như vậy, khiến cho người xem cảm thấy khá thú vị, tuyệt vời.
Trương Nhất Phàm liền nói trong lòng, cái này là lợn lành thành lợn què, những cảnh về mình, hoàn toàn có thể không cần phải phát sóng. Lúc ấy hình như có chào hỏi với phóng viên của đài truyền hình, không ngờ họ vẫn để mấy cảnh đơn giản lên màn hình.
Đoàn xe khổng lồ của Ninh Thành Cương vội vàng thị sát như cưỡi ngựa xem hoa vậy, với vẻ đơn giản gọn nhẹ của Trương Nhất Phàm, thể hiện một sự đối lập rất rõ ràng trong việc thị sát. Sau khi xem xong thời sự, Trương Nhất Phàm nói trong lòng:
- Nhất định tối nay Ninh Thành Cương sẽ ngủ không được.
Ninh Thành Cương là ai chứ? Trương Nhất Phàm hắn còn không hiểu sao? Lần đầu khi đến thành phố Song Giang, ông ta vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình, không ngờ thừa dịp mình chưa đến, chạy đến phòng làm việc của Bí thư Thành ủy để lén lút thỏa mãn cơn nghiền.
Ham muốn của con người vĩnh viễn có mức độ, khi mỗi người chỉ nghĩ đến việc mình leo được lên trên, nổi bật biết bao nhiêu, không hề nghĩ đến việc khi đã té ngã thì thảm hại đến nhường nào.
Quả nhiên, Trưởng ban Tuyên truyền Vương Xán vừa từ Tỉnh ủy trở về, còn chưa bước vào cửa, liền nhận được điện thoại của Ninh Thành Cương:
- Trưởng ban Vương, thời sự tối nay anh đã xem chưa?
Ninh Thành Cương không thể so sánh với ngày trước, bây giờ ông ta là Chủ tịch thành phố kiêm Phó Bí thư Thành ủy, rõ ràng là quyền lực lớn hơn ngày trước. Bình thường quan hệ của Vương Xán và Ninh Thành Cương rất tốt, nghe thấy giọng điệu như vậy của ông ta, liền biết rằng chuyện này có chút không ổn.
- Chủ tịch Thành phố Ninh, tôi vừa từ Tỉnh ủy về, rốt cuộc là như thế nào?
Vương Xán thử hỏi thăm tình hình.
- Anh tự đi hỏi đài truyền hình đi! Họ làm việc như thế nào vậy? Tôi nghĩ chức Trưởng đài truyền hình chắc phải đổi quá.
Đương nhiên Ninh Thành Cương rất tức giận, đây là bôi nhọ hình tượng cấp trên của ông ta.
Chỉ cần người có đầu óc, tự nhiên sẽ biết được lí lẽ trong câu nói đó, bản tin vừa rồi, thoạt nhìn trông Ninh Thành Cương rất uy phong, rất có khí thế, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại đã thành ý nghĩa khác.
Cũng vẫn là thị sát, người ta là đơn giản gọn nhẹ đã trở thành tâm điểm. Mà mình thì trước sau rầm rộ, cưỡi ngựa xem hoa, nếu như tin tức này truyền đến Tỉnh thành, phía trên sẽ nói như thế nào?
Vương Xán còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đành phải trả lời liên tục:
- Tôi sắp về đến nhà rồi, đến lúc đó sẽ gọi cho ông.
Gác máy, y nhanh chóng gọi điện đến đài truyền hình thành phố, vốn dĩ trưởng đài truyền hình Lưu cũng không nắm rõ. Nhưng gặp phải cùng lúc hai chuyện này, anh ta có thể cắt đi cảnh Bí thư Trương đền công trường thị sát sao? Mắt của nhiều phóng viên như vậy cũng nhìn ra, nếu như mình không nhắc đến, trên báo chí cũng sẽ đăng tin này.
Hơn nữa trong mắt của Trưởng đài Lưu, đều không dám đắc tội với Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ninh. Ý định ban đầu của anh ta là miêu tả sơ lược vài câu, không ngờ kết quả của mọi chuyện lại như thế này.
Về bản tin này, anh ta cũng đã từng cân nhắc, vốn dĩ muốn xin chỉ thị từ Vương Xán, nhưng y không ở đấy, Trưởng đài Lưu chỉ còn cách làm theo ý mình. Vốn cho rằng đây là kết quả tốt nhất, không ngờ Ninh Thành Cương tìm xương trong trứng gà, cố ý tìm ra gốc rễ.
Về việc chất vấn của Vương Xán, Trưởng đài Lưu rất uất ức, tôi đã cố hết sức để ông ta được nổi bật, trung tâm của bản tin là việc thị sát của ông ta. Đối với báo cáo của Trương Nhất Phàm, chỉ là nhắc đến một vài câu đơn giản, chỉ là hai ba cảnh, Ninh Thành Cương ông ta còn có gì bất mãn chứ?
Sau khi Vương Xán xem xong, mắng lung tung mấy câu.
Xem qua toàn bộ nội dung của bản tin, nếu như không có cảnh Bí thư Trương xuất hiện ở phía sau, có thể nói là thật sự hoàn hảo, làm rất tốt. Nhưng lại cứ xuất hiện mấy cảnh này, liền xóa bỏ hết tất cả những thành công đã đạt được trước đó.
Đây không phải là tăng thể diện cho Chủ tịch thành phố Ninh mà là đánh vào mặt ông ta.
Bản tin tối nay đưa giống như cảnh hoang đường được miêu tả trong tiểu thuyết vậy.Trước thì miêu tả một cao thủ võ lâm lợi hại như thế nào, kết quả là phía sau là một người chưa từng ai biết đến xuất hiện, vài chiêu thức đơn giản đã quật ngã cao thủ này.
Bị Vương Xán mắng mấy câu xong, Trưởng đài Lưu mới hiểu ra được, hình như có ý như vậy.
Con mắt của quần chúng sáng như tuyết, anh đưa tin như vậy, chẳng lẽ họ sẽ không suy nghĩ sao? Nhưng mà, Vương Xán cũng suy nghĩ trong lòng, Ninh Thành Cương vốn muốn thể hiện bản thân mình, chỉ là không đúng lúc, gặp phải Trương Nhất Phàm cũng đến công trường. Hai người so sánh, kết quả cũng đã có rồi.
Trưởng đài Lưu bị y giáo huấn một trận, ủ rũ rời khỏi.
Vương Xán gọi điện cho Ninh Thành Cương, khéo léo nói dụng ý của đài truyền hình:
- Người ta cũng là có ý tốt thôi, chỉ là lòng tốt lại làm sai việc, ngài đừng trách anh ta.
Ninh Thành Cương tức giận đến nỗi đập vỡ cả một cái ly thủy tinh, lại tập trung suy nghĩ vào Trương Nhất Phàm, hắn có ý gì? Rõ ràng biết mình sẽ đến khu quy hoạch mới, cố ý đến làm xấu mình chắc!
Tối hôm nay, vốn là ngày tốt cảnh đẹp, bất ngờ một cơn mưa ập đến, làn cho phong cảnh có chút xấu đi. Ninh Thành Cương ngồi trên ghế sô pha, tâm trạng rất buồn bực.
Hà Kiện tìm đến:
- Chủ tịch thành phố Ninh!
Ninh Thành Cương từng nói, không có chuyện gì quan trọng, nói Hà Kiện đừng đến tìm ông ta, nếu Hà Kiện đã đến đây, nhất định không phải chuyện nhỏ. Ninh Thành Cương chưa nói lời nào, dẫn Hà Kiện đền thư phòng ở tầng hai.
Hà Kiện lấy từ trong cái bọc bằng giấy báo ra một quyển nhật ký, cung kính đưa đến trước mặt Ninh Thành Cương:
- Đây là vật tìm được ở chỗ bạn gái của Ngô Dũng.
Quyển nhật ký được khóa bằng một chiếc khóa nhỏ, Ninh Thành Cương cầm trên tay nhìn một cái, liền biết rằng chưa từng được mở ra, ông ta gật đầu vừa lòng:
- Đội trưởng Hà, vất vả rồi.
Trên mặt Hà Kiện liền nở nụ cười:
- Đâu có, có thể làm việc cho Chủ tịch thành phố Ninh, Hà Kiện cam tâm tình nguyện.
- Tốt! Tôi muốn chính là thái độ này của cậu. Trong ba năm, nhất định sẽ để cậu ngồi lên vị trí của Diệp Á Bình.
Đây là lời hứa của Ninh Thành Cương dành cho anh ta, trên mặt Hà Kiện nở nụ cười:
- Cảm ơn sự đề bạt của Chủ tịch thành phố Ninh, Hà Kiện nhất định sẽ tận tâm hết sức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK