Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu Ô, đừng cố giãy dụa, mỗi người đều có số mệnh của mình, số mệnh của cô ta quyết định cô ta không được hưởng phúc, đời này kiếp này không thể ở với cậu. Cô ta chính là một con tiện nhân, một đứa gây tai họa, ở với cậu thì chỉ mang đến tai họa cho cậu. Hơn nữa, cả đời này của cậu, cũng chỉ có thể sống trong đau khổ.
- Nói láo! Các ngươi là ai? Ngươi là ai? Buông cô ấy ra, thả cô ấy ra, chuyện của chúng tao không cần mày quản, cũng không cần bất cứ ai quản!
Người đàn ông có bộ mặt hung ác bất đắc dĩ lắc đầu:
- Xem ra cậu mất khôn rồi, lên xe đi! Nếu cậu còn không hợp tác, cô ta đành phải chịu thiệt rồi. Những anh em này của tôi chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc cả.
Ô Cương sững sờ bất động, đối phương cũng không ép cậu ta. Chỉ thản nhiên nói:
- Xem ra, không cho cậu xem một vở kịch thì cậu sẽ không hết hy vọng!
Một ám hiệu khá nhẹ nhàng, người bên kia liền động thủ. Hai người đàn ông hèn hạ đẩy cửa xe ra, ấn Tiểu Vu vào trong, vén quần áo của cô lên, sờ mó ngực cô, bên kia, Tiểu Vu tuyệt vọng giãy dụa gào thét chói tai, đêm đen hiện lên bất lực, có người lấy ra một sợi dây thừng, vô cùng nhanh nhẹn trói Tiểu Vu lại.
Sau đó cầm dao khoa chân múa tay trước mặt Tiểu Vu:
- Nếu cậu không hợp tác, chúng tôi sẽ lột sạch quần áo của cô ta, sau đó…. Ha ha – sau đó ném xuống sông cho cá ăn. Như vậy, cả đời cậu cũng không gặp được cô ta nữa.
Ô Cương hai mắt hằn lên tia máu:
- Buông cô ấy ra, tôi đi cùng các ngươi!
Đối phương lắc đầu:
- Cậu không có lựa chọn, cũng không ra điều kiện với chúng tôi được. Lên xe đi, chỉ cần cậu nghe lời, cô ta tự nhiên sẽ bình yên vô sự! Nếu không, tôi cũng không quản nổi những thủ hạ phía dưới đâu.
- Khốn kiếp!
Ô Cương tức điên lên, vì Tiểu Vu ở trong tay bọn chúng cậu mới không dám làm gì.
Tiến thì đi vào chỗ chết, còn lùi có nghĩa là chỉ lo cho thân mình.
Lúc thấy một đôi tình nhân gắn bó sinh tử sẽ bị chia rẽ kẻ đông người tây.
Một chiếc xe Audi trắng từ từ đi tới.
Kít – tiếng phanh xe gấp, vòng một vòng tròn lớn trên mặt đất, đêm lạnh gió rét, chỉ có thể thấy khói bốc lên do sự cọ sát giữa lốp xe và mặt đường.
Mọi người thấy chiếc xe này lao tới nhanh đến vậy đều cảm thấy chấn động, cửa xe đột nhiên mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi nhẹ nhàng bước xuống.
- Buông cậu ấy ra.
Ô Cương nhìn thấy người đó, lập tức hét lên:
- Cục trưởng Liễu, cứu Tiểu Vu!
Đằng Phi ở trên xe suýt chút nữa thì ngất bởi cú phanh gấp vừa rồi. Cảnh tưởng kinh hồn này làm anh ta có cảm giác kích thích mà hoảng sợ như xem phim vậy.
Đằng Phi chỉ là một người bình thường, chưa từng thấy người nào điềm tĩnh như Liễu Hải, vẽ một vòng tròn tao nhã nhẹ nhàng đến vậy trên đường cái. Đằng Phi cũng là người đã thi lấy bằng lái xe rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một người có thể khống chế xe một cách hoàn mỹ như vậy.
Cho dù là ông Trần với thâm niên lái xe mấy chục năm cũng lực bất tòng tâm. Anh ta không ngừng nhớ đến những lời đồn, có người nói Liễu Hải là một cao thủ, một pho tượng chiến thần bất khuất.
Từng đi theo Bí thư Trương vào sinh ra tử, không ai địch nổi.
Tối nay, anh ta đã được nhìn thấy một kỳ tích, suốt đời cũng không quên được.
Khi nhìn thấy một đám tội phạm đứng ở phía trước không khỏi vã mồ hôi thay Liễu Hải, bản thân cũng có chút bất an. Vì thế anh ta ngồi vào chỗ lái xe để đề phóng có chuyện xảy ra.
Với thân phận và sự gan dạ sáng suốt của Liễu Hải, muốn không nổi danh cũng khá là khó, trong những người này, đương nhiên có người nhận ra anh. Một tên trong đám lén lút thì thầm vào tai tên cầm đầu:
- Là Cục trưởng Liễu, làm sao bây giờ?
- Giết nó!
Tên cầm đầu hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, trong bàn tay đang để ở túi áo liền thêm một con dao.
Dao, ánh sáng mờ ảo. Khí thế át người.
Gã không biết Liễu Hải, trong mắt gã, chỉ có người sống và người chết, chỉ cần một đao, người sống biến thành người chết, thân phận với chả địa vị, chỉ là mây khói hư vô mà thôi.
Gã nghiêng con dao:
- Mày là ai? Đừng có ngăn cản bọn tao làm việc. Mỗi người một việc đừng ai làm phiền ai, hy vọng vị bằng hữu này biết điều chút.
Lời nói của tên này có chút âm vực của tiếng Quảng Đông, nhưng lại không giống là người tỉnh Quảng Đông, xem ra tên này sống ở Quảng Đông khá lâu. Trong lòng Liễu Hải nhanh chóng nhận định những tên này.
Người đàn ông có khuôn mặt hung hãn không phải là sợ Liễu Hải, Liễu Hải không biết mình, gã chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này, bớt chuyện nào hay chuyện đó. Nhưng Liễu Hải từ từ tiến tới, cũng vô cùng nghiêm túc nói:
- Thả bọn họ ra!
Người đàn ông kia vừa rồi nghe thủ hạ nói, thân phận của đối phương là Cục trưởng, nhưng Cục trưởng trong mắt gã, chỉ một dao cũng giống như người chết mà thôi.
Gã nhìn Liễu Hải, và Đằng Phi trên xe, liền cười đắc ý.
- Chỉ dựa vào ngươi, chỉ bằng hai người chúng mày? ha ha….
Đằng Phi ngồi trong xe, mà luôn cảm thấy lạnh người, giọng điệu của đối phương rất côn đồ!
- Không cần tới hai người, chỉ một mình tao là đủ!
Liễu Hải thản nhiên nói.
- Được! Nếu ngươi muốn gây khó dễ cho bọn ta, thì bọn ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Gã ta dơ dao ra, vài người liền xông lên! Tay cầm dao phi như điên tới!
Liễu Hải đi thẳng tới không hề run sợ.
Nhìn đối phương tầm bốn năm người, dao sáng loáng đằng đằng sát khí hướng về phía Liễu Hải, Đằng Phi lập tức lo lắng hét lên:
- Cục trưởng Liễu cẩn thận!
Chỉ thấy nụ cười lạnh lùng trên mặt Liễu Hải, đột nhiên tăng tốc, không lùi mà tiến thẳng về phía trước, chạy nhanh đến phía những tên cầm dao đang lao tới. Đằng Phi vô cùng lo lắng, anh ta nổ máy, chuẩn bị khi tình thế nguy kịch liền lao tới! Anh ta không tin những tên này có thể chống lại sức công phá của xe.
Nhưng lúc này, đột nhiên nhìn thấy Liễu Hải hai chân cách mặt đất, cả người nhẹ nhành bay lên. Sau đó hai chân vung ra tứ phía.
Bụp bụp bụp ---- sau đó chỉ nghe thấy tiếng mấy con dao trong tay những tên đó rơi xuống đất, đồng thời là tiếng kêu rất thảm thiết, chỉ một chút công phu đã làm năm người ngã gục xuống đất.
Mặt mũi đều bị bầm dập!
Liễu Hải nhẹ nhàng chạm đất, hoàn thành trận đánh trên không tuyệt đẹp. Mỗi một chân của anh chỉ là đá vào mặt vào tay đối phương, không đến một phút đồng hồ đã kết thúc trận chiến.
Quá đẹp! Xuất sắc đến mức người xem cảm thấy thế là quá đủ.
Mặt tên hung ác biến sắc, biết là tối nay gặp phải cao thủ.
Sức bật của Liễu Hải kinh người, nhẹ nhàng nhảy, mà cao hơn hẳn gấp rưỡi người khác .
Lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, gã biết giờ phút này đã không còn đường lui rồi, vì thế tay cầm dao mặt lạnh lùng tiến tới.
Mỗi một bước đi đều mang theo hơi thở nặng nhọc, Đằng Phi cảm thấy nhân vật này giống như một đại ác ma hung thần. Nhất là bộ mặt hung ác làm người ta không dám nhìn thẳng của gã ta vô cùng hiểm ác.
Người này là ai? Mình ở Vĩnh Lâu lâu như vậy cũng chưa gặp qua tên hung hãn như này.
Cây dao trong tay gã là loại dao đặc chế, dài hơn dao bình thường ba phần, nặng nửa cân. Gã quen dùng loại dao này bởi vì cây dao này khiến gã có uy danh vô cùng hiển hách ở tỉnh Quảng Đông.
Bang hội Việt Nam ở Quảng Đông rất hung hãn, dã man, gã đều không hề run sợ, lại run sợ trước tên thanh niên trẻ tuổi đơn thương độc mã này ư? Vừa rồi Liễu Hải lộ ra thân thủ đúng là có vài phần hăm dọa. Khi gã và Liễu Hải đánh nhau, cũng cảm thấy không nắm chắc được phần thắng, chỉ có điều đạn đã lên nòng không thể không bắn!
Nếu thắng thì một đời thành danh, bại thì heo chó cũng không bằng!
Khi Liễu Hải đối mặt với người này đột nhiên phát hiện, bản thân không ngờ đã coi thường người này.
Bởi vì mỗi bước tiến đến gần của đối phương vô hình trung đều nhiều thêm một chút nặng nề. Nhìn người này, anh dường như trở lại vài năm trước tại trận quyết đấu cùng các cao thủ ở thủ đô, Liễu Hải hơi sửng sốt.
Anh nghĩ bản thân mình đã cảm giác sai rồi, một tên lưu manh đầu đường xó chợ sao có thể có được khí thế như thế. Đợi lúc đối phương đến gần, anh ta mới phát hiện cảm giác của mình không hề sai.
Đối phương hẳn không phải là những tên lưu manh đầu đường xó chợ tầm thường, từ ánh sáng lóe lên ở cây dao anh ta cầm trên tay, Liễu Hải có thể nhìn ra một ít manh mối.
Hây --- Đối phương đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giơ dao như phóng điện – ánh sáng trên không trung chợt lóe lên, gió lạnh lại gào thét. Nhanh như tia chớp!
Giờ phút này, không khí nơi đây đã khơi động sự hứng khởi dồi dào trong lòng Liễu Hải, đã lâu lắm rồi không cọ sát với người khác, hôm nay không dễ gì gặp được cao thủ như vậy, vì thế anh có sự kích động muốn chơi hết mình.
Đối phương thân hình cao lớn, ước chừng cao hơn Liễu Hải nửa cái đầu, Liễu Hải không những không bị khí thế này làm cho khiếp sợ, hơn nữa trong lòng lại nổi lên một dục vọng mãnh liệt.
Trận chiến ở kinh thành năm đó là thời khắc huy hoàng nhất trong đời Liễu Hải, anh đánh bại tất cả các cao thủ trong tay Phương Tấn Bằng và Lý Tông Huy. Vài năm trôi qua, không bao giờ tìm thấy cảm giác này này nữa.
Sự hiếu chiến của thanh niên, Liễu Hải vô cùng đam mê võ thuật bình thường ở nhà cũng luyện tập với Bạch Khẩn, để vận động cho giãn gân cốt, nhưng dù sao cũng không dùng hết sức, bây giờ, anh đột nhiên muốn giải phóng tất bộ năng lượng trong người mình.
Vì thế, một quyền đưa ra.
Cứng chọi cứng!
Quyền này, Liễu Hải dồn toàn lực khí thế vô cùng, quả đấm trúng vào mắt đối phương dần dần khuếch đại. Đột nhiên ào ào tới như dời non lấp biển, như che phủ cả bầu trời vậy.
Gã đàn ông hung ác hoảng hốt, Liễu Hải không ngờ người trần mắt thịt mà như gặp phải gươm đao vậy ra đòn vô cùng uy lực làm gã đột nhiên cảm thấy không ổn.
Lập tức thu đao làm vật che chắn, chuyển từ thế công sang thế thủ. Để dao nằm ngang ----- tang ---- Một tiếng kêu trong trẻo giòn vang, nắm đấm của Liễu Hải giáng xuống cây dao trên tay đối phương. Khảm đao lập tức gãy làm đôi.
Tất cả mọi người trong phút chốc kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm, đứng đó ngơ ngẩn.
Không khí dường như ngừng lại, khiến tất cả mọi thứ trở nên yên lặng bất động.
Khuôn mặt tên hung ác biến sắc, trong lúc gã còn đang sững sờ này, quyền thứ hai của Liễu Hải hùng dũng lao đến.
Gã thấy tình thế không ổn, hơi trùng người xuống dùng thiết quyền của mình kháng cự lại.
Hai quyền chạm nhau ---- oanh --- giờ phút này, thời gian dường như ngừng lại, khắp nơi im ắng.
Hai người vẫn duy trì tư thế này, ước chừng nửa phút không tách ra.
- Cục trưởng Liễu!!!!
Đằng Phi sợ quá, mở cửa xe xông ra:
- Cục trưởng Liễu!!!!
- Đừng tới đây!
Liễu Hải hô một câu, Đằng Phi dừng chân lại cách đó tầm mười bước.
Trên mặt gã đàn ông hiện lên một tia đau đớn, không ai phát hiện ra sự thống khổ trên mặt anh ta:
- Các ngươi đi đi! Tôi thề, từ nay về sau không bao giờ quay lại tỉnh Hồ Nam nữa. Chỉ cần là nơi có anh, tôi nhất định sẽ tránh xa ba bước.
Trong gió lạnh, áo gió phất phới, vài giọt máu tươi nhỏ xuống, người đàn ông hung ác rút tay về:
- Rút!
Vài người chạy tới, đỡ mấy huynh đệ ngã trên mặt đất lên, đoàn người lên xe rồi vội vàng rời đi.
Người đàn ông mang bộ mặt hung ác khi lên xe còn quay đầu lại liếc nhìn Liễu Hải một cái, xoay người lên xe. Ở chỗ gã ta dừng lại lại thêm vài vết máu.
Gió, vào lúc này càng mãnh liệt hơn!
Đêm, lạnh như nước!
Tất cả đều chậm rãi tản ra trong đêm đen…
Liễu Hải đứng tại chỗ giống như ngọn núi cao lớn, uy nghiêm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK