Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự kiện thôn Quan Sơn xét xử một nhóm người, Trương Nhất Phàm cũng vì vậy lại thiết lập đường dây nóng Chủ tịch tỉnh, cung cấp biện pháp tiện lợi nhất cho quảng đại quần chúng.
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không ngờ đường dây nóng Chủ tịch tỉnh vừa khai thông không lâu, cuộc điện thoại tố cáo đầu tiên, không ngờ lại là Viện trưởng bệnh viện nhân dân gọi đến. Ông ta nói có người đến bệnh viện gây rối, đập quầy thu phí đại sảnh bệnh viện, còn đánh bị thương một bác sỹ phẫu thuật.
Xử lý việc này là Tần Xuyên. Tần Xuyên lúc đó cũng không đem tin tức báo cáo lên Chủ tịch tỉnh. chỉ thông báo cho Cục công an đi xử lý việc này. Không ngờ người của Cục công an vừa đến bệnh viện, nói bọn họ bất lực, liền gọi tiếp một cuộc điện thoại đến cục trưởng Viên Thành Công.
Viên Thành Công đang cùng với vài người bạn uống rượu. Khi nhận được điện thoaị lập tức buông cốc xuống, tự mình chạy đến bệnh viện nhân dân thành phố. Viên Thành Công tuyệt đối không nghĩ người đập quầy thu phí đại sảnh, đánh người đó lại là Đường Vũ.
Tuy rằng Đường Vũ không mặc cảnh phục, nhưng vừa rồi cảnh sát đến xử lý sự việc còn có người nhận ra y. Bởi vậy 110 cũng không dám xử lý liền đem sự việc trực tiếp thông báo đến Cục trưởng.
Đường Vũ thuộc dây của Trương Nhất Phàm.
Viên Thành Công đương nhiên hiểu quan hệ trong đó. Nhìn thấy Đường Vũ trong bệnh viện, gã liền cười cười qua đi đến đó, đưa cho một điếu thuốc nói:
- Có chuyện gì mà khiến cho anh Đường tức giận đến như vậy thế?
Viên Thành Công thấy đại sảnh quầy thu phí bị Đường Vũ đập nát, nghe nói còn có một bác sỹ phẫu
thuật bị Đường Vũ đánh, cụ thể thương tích như thế nào thì không rõ lắm.
Viên Thành Công giờ phút này trong lòng có ý nghĩ, hi vọng Đường Vũ lần này có lý do chính đáng, không dù có Chủ tịch Trương bao che, cũng e khó tránh xử phạt. Hiện tại ở thành phố Đông Lâm Chủ tịch tỉnh Trương đang cho xét xử rất nhiều người, tự nhiên cũng sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Bọn họ đều ước thấy Chủ tịch tỉnh Trương hoặc người nào đó dưới cấp ông gây ra chút chuyện. Như vậy sẽ có cơ hội để báo thù.
Đường Vũ rất tức giận, cũng không giải thích với Viên Thành Công, chỉ bảo Viên Thành Công tự mình đi hỏi Viện trưởng.
Viện trưởng nghe thấy Cục trưởng cục công an đều đến rồi, liền đích thân từ phòng làm việc đi ra. Trông thấy cục trưởng Viên đối với người vữa nãy đập vỡ quầy thu ngân đại sảnh rất khách khí. Trong lòng ông ta bỗng cảm thấy lo lắng.
Cũng không biết lai lịch đối phương. Chuyện xảy ra hôm nay. Viện trưởng trong lòng hiểu rõ. Nhưng do Đường Vũ cơn tức giận quá lớn, phá điên cuồng như vậy. Ông ta bất đắc dĩ phải báo cảnh sát
Vừa rồi có người đã báo cáo cho ông ta, 110 đã đến, nhưng không ai dám làm gì người đập vỡ quầy thu phí đại sảnh. Vì thế ông ta liền phỏng đoán người nọ không phải là không có lai lịch.
Không ngờ Đường Vũ sau khi thấy Viện trưởng xuống lầu, cơn tức giận lại bùng lên, xông thẳng đến chỗ Viện trưởng nhấc bổng cổ áo đối phương, quát lớn:
- Nếu như sự việc hôm nay không đưa ra giải thích, ông đây sẽ đập nát cái bệnh viện này.
Viên Thành Công lập tức tiến lên trước khuyên Đường Vũ:
- Cục trưởng Đường, anh không nên kích động, không cần kích động như thế.
Đường Vũ đẩy Viện trưởng một cái, hướng phía Viên Thành Công quát:
- Tôi có thể không kích động à? Chết người rồi đó.
Đường Vũ đến ông ta cũng không nể mặt, Viên Thành Công mặt có chút khó chịu. Nhưng nghe đến câu nói của Đường Vũ, ông ta cảm thấy sự việc lớn rồi, lẽ nào Đường Vũ có thân thích đã xảy ra chuyện ở bệnh viện?
Quả nhiên một cảnh sát vừa mới đi ra, chạy vào đến bên ViênThành Công thì thầm vài câu. Viên Thành Công mặt biến sắc, lập tức liền lặng xuống, lạnh lùng nói với Viện trưởng:
- Viện trưởng Lý, tay bác sỹ phẫu thuật đó đâu? Bắt buộc phải đem y giao ra đây.
Viện trưởng Lý nào dám đem người giao ra? Tay bác sỹ phẫu thuật vừa nãy bị Đường Vũ đánh cho gần chết, bây giờ đang trốn tại phòng làm việc không dám ra ngoài.
Viên Thành Công biết y lo lắng, liền khuyên Đường Vũ:
- Cục trưởng Đường, trước tiên đến chỗ tôi đã. Nếu sự việc xảy ra ở thành phố Đông Lâm tôi tự sẽ cho anh một câu trả lời hoàn hảo.
Đường Vũ gật gật đầu nói với Viên Thành Công:
- Vậy thì cảm ơn Cục trưởng Viên, giờ tôi bảo em dâu tôi chuyển viện.
- Không vội, cứ an tâm ở đây được rồi. Nếu như lại có sơ suất gì anh cứ đến tìm tôi là được rồi. Hơn nữa cô ấy bây giờ vừa xảy ra chuyện, chuyển đi chuyển lại đối với cô ấy cũng không tốt.
Do Viên Thành Công khuyên giải, Đường Vũ mới chịu lên xe đi cùng với Viên Thành Công về cục.
Trương Nhất Phàm đang họp nghe nói Đường Vũ đánh người ở bệnh viện nhân dân thành phố, hắn ngầm nhíu nhíu mày. Tay Đường Vũ này từ lúc nào đã biến thành lỗ mãng như vâỵ chứ? Khỏi cần nói, ngày mai báo chí khẳng định sẽ xuất hiện một số tin tức tiêu cực cho mà xem.
Vì thế hắn lập tức gọi Liễu Hải đi tìm hiểu tình hình cụ thể.
Liễu Hải vội tới bệnh viện thì Đường Vũ đã bị Viên Thành Công đưa đi rồi. Y ở phòng bệnh của bệnh viện nhìn thấy em trai của Đường Vũ là Đường Bưu.
Đường Bưu là bộ đội mới xuất ngũ được phân đến cục giao thông làm việc. Năm ngoái kết hôn, vừa vặn lúc vợ sắp sinh y gọi điện tìm Đường Vũ nhờ Đường Vũ phái xe đưa đi.
Đường Vũ lúc đó cũng không rảnh, chỉ bảo Đường Bưu tự mình đến. Đường Bưu liền đưa vợ đến bệnh viện nhân dân thành phố Đông Lâm. Sau khi đến bệnh viện cuối cùng cũng nhập viện xong nhưng bác sỹ chậm chạp nhất định không chịu phẫu thuật.
Bởi vì Đường Vũ vẫn không vội, cũng không cùng bọn Hồ Lôi chào hỏi, để em trai một mình canh ở bệnh viện. Nói mình ngày mai lại đến thăm hắn. Không ai ngờ vợ Đường Bưu buổi tối ngày hôm đó sinh rồi.
Bác sỹ nói phải mổ, sau đó ngầm bảo Đường Bưu, yêu cầu y đưa phong bì. Đường Bưu lúc đó trong tay không có bao nhiêu tiền. Y liền nói đợi đứa bé sinh ra, ngày mai y sẽ bù thêm.
Nhưng bác sỹ phẫu thuật mặc kệ, sai người giục đến 3 lượt nói nếu như không có phong bì bọn họ không thể bảo đảm an toàn cho mẹ con đứa nhỏ. Lúc đó Đường Bưu đành phải vét sạch số tiền hơn 500 đồng đưa cho phòng phẫu thuật.
Phong bì đưa vào rồi bác sỹ phẫu thuật hừ một tiếng nói nhà này quá nhỏ mọn. Câu này là do vợ Đường Bưu trên bàn phẫu thuật nghe được.
Khi gần phẫu thuật vợ Đường Bưu mặc dù bị tiêm thuốc mê nhưng người vẫn rất tỉnh táo. Cô ta nói với bác sỹ, bản thân sắp không ổn rồi, cảm thấy sắp sinh rồi, xin bác sỹ nhanh một chút, nhưng bác sỹ phẫu thuật chần chừ nửa ngày không có động tĩnh.
Vợ Đường Bưu lại giục y tá vài lần, một y tá trả lời trong bệnh viện sinh con không chỉ một mình cô ta. Bác sỹ đang bận, lập tức sẽ đến lượt cô ta mà thôi.
Gần 2 tiếng sau bác sỹ phẫu thuật mới thủng thẳng đi đến, nói thuốc mê hết tác dụng rồi, cần gây mê lần 2. Vì thế lại phải đợi gần nửa tiếng bác sỹ gây mê mới chạy đến.
Lăn lộn như vậy hơn 2 giờ đợi đến sau lần gây mê thứ 2 mới chính thức bắt đầu phẫu thuật. Khi ca phẫu thuật tiến hành được hơn nửa thì vợ Đường Bưu cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng nghe thấy bác sỹ nói xuất nhiều huyết như vậy, hai mẹ con chỉ có thể giữ một người.
Vợ Đường Bưu khi đó hôn mê đi, sự việc sau đó, cô ta không biết gì nữa.
Đường Bưu đợi bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn các bênh nhân khác ra ra vào vào, mà vợ mình đi vào lâu như vậy gần 3 tiếng đồng hồ, vẫn không có tin tức gì truyền ra, y đột nhiên lo lắng.
Vừa vặn lúc đó từ phòng phẫu thuật truyền ra tin tức, nói sản phụ xuất huyết nhiều, trong hai mẹ con chỉ có thể giữ một người, hỏi y muốn cứu ai?
Đường Bưu đương nhiên chọn cứu vợ, đợi y tá đi vào xong, lại gần 1 giờ trôi qua, mới lại từ phòng phẫu thuật truyền ra tin tức, phẫu thuật thành công. Sản phụ bình an vô sự nhưng đứa bé có thể do ở bên trong quá lâu, đã chết ngạt rồi.
Đường Bưu lúc đó liền tức giận gọi điện thoại cho Đường vũ. Đường Vũ đến bênh viện trong lúc tức giận đã đập nát phòng thu phí của bệnh viện, lại còn đánh tên bác sỹ phẫu thuật một trận.
Hiện tại phía bệnh viện sống chết không chịu thừa nhận mình đòi phong bì, chỉ nói là đấy là một việc không thể tránh trong sự cố trị liệu, bọn họ đã cố gắng hết sức để giữ lại được tính mạng của sản phụ, nếu không cả vợ và đứa trẻ đều gặp nguy hiểm.
Chỉ có điều bọn họ đã bỏ qua một chi tiết nhỏ, Đường Vũ xuất thân là nhân viên phá án. Trong việc này cuối cùng có vấn đề hay không, chỉ cần phân tích 1 chút là có thể phát hiện rất nhiều điểm đáng nghi.
Một thủ tục bình thường tại sao phải tiến hành 2 lần gây mê, sản phụ đã đưa lên bàn phẫu thuật, bác sỹ phẫu thuật ở đó 1 giờ chậm chạp không chịu phẫu thuật, bác sĩ còn đang đợi cái gì?
Chỉ có Đường Bưu biết bọn họ đang đợi phong bì, nhưng mà lúc đó Đường Bưu trên người đã không còn tiền đưa năm trăm tệ vào cũng không thể cứu lại một sinh mạng nhỏ.
Trước khi vợ Đường Bưu sinh đứa bé tất cả các báo cáo xét nghiệm đều có kết quả thai nhi bình thường. Trước khi phẫu thuật báo cáo của bệnh viện nhân dân cũng cho kết quả bình thường.
Rõ ràng trước khi vào phòng phẫu thuật mổ sản, bác sỹ phẫu thuật 3 lần giục tiền phong bì không được mới xảy ra bi kịch như thế này.
Đường Vũ rất tức giậngười, nếu không phải vì bệnh viện thành phố tốt hơn bệnh viện huyện, cực lực bảo em trai mang vợ đến cũng không thể xảy ra bi kịch như vậy.
Viên Thành Công cũng biết ngọn nguồn cả sự việc nhưng phía bên bệnh viện đã cực lực phủ nhận toàn bộ sự việc là ngang nhiên đòi tiền phong bì. Bọn họn nói bệnh viện làm tất cả đều phù hợp với trình tự bình thường.
Nhưng ngày thứ hai báo thành phố vẫn đăng tin tức Đường Vũ đánh người tại bệnh viện, đập nát khu đại sảnh ở quầy thu phí.
Cục công an thành phố đã tham gia việc này, điều tra chân tướng sự việc.
Hồ Lôi nghe được tin tức, lúc đó liền vỗ bàn quát:
- Đường Vũ, mẹ kiếp! Nếu như anh làm tên bác sĩ phẫu thuật đó chết, anh không cần làm ở Cục công an nữa. Muốn tôi làm gì cứ nói. Hay là để tôi cho gọi Hồ Khoa đánh gãy chân thằng ranh kia, cho nó biết thế nào là đòi phong bì.
Vì việc Đường vũ đánh người, Trương Nhất Phàm tốn rất nhiều công mới dẹp yên được. Nhưng Đường Vũ vẫn phải chịu xử lý.
Tên bác sỹ phẫu thuật với nhân chứng vật chứng trước mặt, lão ta cuối cùng thừa nhận sự thực bản thân đòi tiền phong bì, cũng thừa nhận bản thân trong quá trình phẫu thuật với tình cảm cá nhân nghiêm trọng đã gây ra một thảm kịch.
Nhưng lão cũng không cho rằng hành vi của bản thân là hành vi phạm pháp, đây chỉ là 1 hiện tượng phổ biến, mọi người từ lâu đã khiến cho nó thành một thói quen. Việc bác sĩ đòi tiền phong bì của người thân bệnh nhân, bị truyền thông công bố có rất nhiều dân chúng kéo đến làm chứng, thanh danh bệnh viện nhất thời bị dơ bẩn, bị bắt chỉnh đốn.
Sự việc bệnh viện đã đòi phong bì của người nhà bệnh nhân đã bị đưa ra ánh sáng, hơn nữa lần này lại ảnh hưởng trực tiếp đến các viên quan chức chính phủ quản lý mảng này. Có người tung ra thì sẽ có người đi ngăn chặn, một số người liền ngồi không yên nữa. Mà các dũng sĩ của giới truyền thông thì lại càng điên cuồng bới móc tin tức.
Vì thế, lại càng có thêm nhiều tin tức bị bại lộ. Chuyện Đường Vũ đánh người, cũng từ đó trở thành một việc tốt. Kỳ thật, những chuyện đó ở trong bệnh viện đã có rất rất nhiều thị dân cũng từng phải chịu cái cảnh như vậy, nhưng có oan mà không dám khởi tố.
Xã hội hiện nay, đi khám bệnh thật khó khăn, dân chúng đã chịu sự khổ nhục này đã lâu rồi. Trương Nhất Phàm từ lâu đã muốn mượn một cái cớ gì đó mà vẫn không tìm thấy cơ hội.
Vốn dĩ giới truyền thông đưa sự việc này phơi bày ra trước ánh sáng, rất nhiều nơi đều tồn tại một cách phổ biến tình trạng này. Đối với bệnh viện mà nói, thì đó đã trở thành một việc quá đỗi bình thường rồi. Nói xấu thì là nói đến phẩm chất đạo đức của tay bác sĩ phẫu thuật đó, đã ăn bẩn, dạ dày quá to, ăn tạp, trông thấy tiền thì mắt sáng lên, đợi đến khi sản phụ không thể chịu đựng được nữa mới bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Nhưng lúc này đây, thì đứa bé trong bụng đã không còn sống nữa. Bọn họ biết được việc này liền đổ vạ cho bệnh nhân do xuất huyết quá nhiều nên chỉ có thể cứu được một trong hai người. Đương nhiên thì gia đình nào trong trường hợp như vậy sẽ phải lựa chọn cứu người mẹ.
Thật ra thì chuyện này có thể che đậy đi được, nhưng không ngờ lại động đến một người tính tình nóng như lửa, lại xuất thân là con nhà võ như Đường Vũ, bị gã đánh cho một trận còn chưa đủ, lại con đập nát đại sảnh quầy thu phí của bệnh viện. Nên đến viện trưởng cũng bị liên đới trong sự việc này, hiện bị cách chức để điều tra.
Trong cái ngành nghề này thì chuyện ở bệnh viện Nhân dân chỉ là một góc nhỏ trong cả một quả núi lớn. Nhưng có điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, đó chính là trong toàn bộ sự việc, Trương Nhất Phàm vẫn không hề lên tiếng. Có người đã âm thầm suy đoán, liệu có phải do Đường Vũ đã quá kích động, quá lỗ mãng, chính vì thế mà Chủ tịch thành phố Trương mới không nói năng gì, để cho người khác lại nói rằng hắn bao che cho Đường Vũ.
Đúng là Trương Nhất Phàm không hề có hành động gì cả, mà chỉ âm thầm ám hiệu cho Dương Mễ, khiến cho tòa soạn báo không ngừng truy tung đưa tin, không ngừng tiếp tục đào bới tin tức, vén bức màn đen tối đó lên, đến khi nào đào cho ra hết bọn người có liên quan mới thôi.
Một tuần sau khi sự việc xảy ra, buổi tối 8 giờ, Trương Nhất Phàm đang ngồi ở nhà xem ti vi.
Dương Mễ gọi điện thoại tới, cẩn thận hỏi:
- Chủ tịch thành phố Trương, tối nay ngài có thời gian không? Liệu tôi có thể làm phiền ngài mấy phút được không, tôi có chuyện quan trọng muốn được báo cáo với ngài.
Từ sau khi Trương Nhất Phàm đưa Dương Mễ về tòa soạn báo của thành phố, lúc nào trước mặt hắn Dương Mễ cũng đều cẩn thận như vậy, không dám khoe khoang, quyến rũ gì cả. Mỗi lần cô ta đến gặp Trương Nhất Phàm, đến trang điểm cũng không dám trang điểm, tìm mọi cách khiến cho mình bình thường hơn một chút.
Dương Mễ là một người thông minh, biết rằng có được cây đại thụ như Trương Nhất Phàm thì sau này cô ta không cần phải dùng thân xác của mình để đi đổi lấy mọi thứ mà mình hằng mong ước nữa. Cô ta tin rằng chỉ cần làm tốt mọi việc mà Trương Nhất Phàm dã dặn dò, giao phó thì sau này muốn ăn hương hoa, ăn sung mặc sướng thì cũng không thành vấn đề.
Anh rể Lý Trị Quốc chính là một nhân chứng sống sờ sờ ra đó, vì thế, trong mọi việc mà Trương Nhất Phàm dặn dò, giao phó, cô ta đều ra sức làm. Hôm nay cô ta lại đi đào được một tin tức vô cùng quan trọng, tìm được một người trong nội bộ bệnh viện.
Người này là bác sĩ Phó chủ nhiệm Bệnh viện hân dân thành phố, vì thấy những sự việc đó vô cùng chướng tai gai mắt, nên lương tâm của ông ấy không thể nhịn nổi, ông ấy quyết định dũng cảm đứng ra lên tiếng, muốn xé toạc bức màn đen tối của bệnh viện ra cho mọi người cùng biết.
Hiện tại những gì mà đài truyền hình đưa tin chỉ là những tin tức bề nổi của bệnh viện mà thôi. Còn có vô cùng nhiều những sự kiện mà khiến cho người nghe phải rùng mình. Nếu không phải là người của trong ngành thì tuyệt đối họ không bao giờ có thể hiểu được.
Bởi vậy, sau khi Dương Mễ tìm đến vị phó chủ nhiệm này liền quyết định thông báo tin tức này cho Trương Nhất Phàm biết. Khi nghe cuộc điện thoại của Dương Mễ, Trương Nhất Phàm liền biết cô ta lại đào bới được tin tức gì mới, chính vì thế hắn cho gọi mình Dương Mễ đến.
Không đầy 5 phút sau, Dương Mễ đã xuất hiện tại Ủy ban nhân dân thành phố. Sau khi bấm chuông, Trương Nhất Phàm liền nhìn thấy một khuôn mặt mộc của Dương Mễ, hắn liền không khỏi sửng sốt, không ngờ Dương Mễ cũng có lúc không trang điểm.
Đây là lần thứ hai một mình Dương Mễ đến chỗ này, cô ta tự đi rót nước. Nhà của Trương Nhất Phàm ở Ủy ban nhân dân thành phố này ngoài hắn ra, vẫn đơn giản như trước kia, không có người giúp việc nên cô ta cũng không bao giờ dám tơ tưởng vị Quyền Chủ tịch thành phố này sẽ đi rót trà cho mình.
Bưng chén trà lại ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm, cô ta mặc một đôi tất da chân dài rất gợi cảm, có vẻ xấu hổ khép lại một chút. Trương Nhất Phàm chú ý thấy động tác đó, cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi thản nhiên hỏi:
- Gần đây có tiến triển gì không?
Dương Mễ lúc này mới lấy quyển sổ ra, báo cáo lại toàn bộ tình hình mà mình đã tìm hiểu được cho Trương Nhất Phàm.
Hóa ra những tin tức nội bộ trong bệnh viện khiến cho người nghe rợn cả người, hơn nữa còn rất nhiều chuyện mà những người ngoài ngành không thể nhìn thấy được. Bệnh viện có quy định, mỗi một bác sĩ mỗi một tháng phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ thì mới có thể lĩnh được số lương như thế.
Thu nhập của mỗi bác sĩ có liên quan trực tiếp đến chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ của họ. Cũng có thể nói, những bác sĩ vượt quá định mức chỉ tiêu cũng có thể được trích phần trăm tương ứng với định mức vượt đó.
Chính vì thế mà khiến cho các bác sĩ khi khám bệnh cho bệnh nhân, không có bệnh cũng bảo có bệnh, bệnh nhẹ thì nói thành bệnh nặng. Chỉ là cảm nhẹ thông thường, vài đồng tiền thuốc là khỏi nhưng bọn họ không nói nhiều, mà lập tức chém không nương tay.
Đặc biệt là những bệnh thông thường của trẻ con như cảm mạo, tiêu chảy, thì nếu không điều trị một tuần thì còn lâu mới chữa khỏi. Dương Mễ cũng tìm hiểu được từ vị Phó chủ nhiệm bệnh viện đó, quy định của bệnh viện, đó là bất cứ người lớn hay trẻ con bị cảm cúm, thì ít nhất cũng phải nằm một tuần, vì thế mà một số bác sĩ đã tìm mọi cách để lưu giữ, níu kéo những người bệnh này lại.
Trước ba ngày, mỗi ngày sẽ cho bệnh nhân một ít nước muối sinh lý, ba ngày sau, mới từ từ dùng một số thuốc nam. Điều đó có nghĩa, cùng một loại bệnh cảm cúm, thì ở những trạm y tế nông thôn có thể chỉ dùng hai lọ nước muối sinh lý là có thể chữa khỏi bệnh, còn khi đã đến bệnh viện lớn sẽ phải điều trị mất một tuần.
Hơn nữa phương án này lại được đại bộ phận các bệnh viện đều chấp thuận, và nó nhanh chóng trở thành một nhận thức chung. Kéo dài thời gian chữa bệnh, tăng viện phí của bệnh nhân, đó chính là thủ đoạn thường dùng nhất của họ.
Thứ hai, rất nhiều bác sĩ khi kê đơn thuốc đã cố gắng tìm những loại thuốc có giá cả cao. Bệnh viện cũng đã đưa ra một nguyên tắc đối với các bác sĩ chủ trị, chẳng hạn như bệnh phụ khoa thì phải kê nhiều thuốc tiêu viêm. Hiện nay thì mấy người chị em phụ nữ nào mà không bị viêm nhiễm? Chẳng cần biết là ai, cứ đến bệnh viện thì cô ta liền trở thành bệnh nhân. Mà thuốc tiêu viêm thì làm sao mà có gây chết người được, chỉ có tác dụng tốt chứ không thể có tác dụng xấu được.
Thứ ba, người già thì phải kê nhiều loại thuốc bổ. Hiện nay điều kiện cuộc sống của nhân dân đã được nâng cao lên đáng kể, có người già nào mà không sợ chết cơ chứ? Uống thuốc bổ vào cũng không thể gây chết người được, có thể kê bao nhiêu được thì cứ kê, không cần phải sợ không có ai mua.
Thứ tư, đối với những bệnh nhân cần phải phẫu thuật, thì trong quá trình phẫu thuật phải tận dụng hết sức các loại thuốc nhập khẩu, không được sử dụng thuốc do nước mình sản xuất. Cho dù vấn đề có nhỏ cũng phải dọa cho họ thấy bệnh tình vô cùng trầm trọng, có thể gây chết người. Chẳng cần biết đó là cuộc phẫu thuật gì, to hay nhỏ, nặng hay nhẹ thì trước tiên phía bệnh viện cũng sẽ nói rõ những điều khoản mà bọn họ được miễn trách nhiệm, cho dù phẫu thuật có gây ra chết người thì cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Dương Mễ ghi chép lại đầy đủ trong cuốn sổ, xem chừng phải đến hơn hai mươi trang. Cần đó vẫn chưa hết. Thông thường bệnh nhân trước khi phẫu thuật thì bác sĩ sẽ ám hiệu cho người nhà bệnh nhân phải đưa phong bì. Có một số bác sĩ gan to thậm chí còn đưa ra giá một cách rõ ràng, rằng ca phẫu thuật này anh phải đưa bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền, nếu không thì khó có thể cam đoan ca phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ.
Đặc biệt là khi sinh em bé, thông thường các bác sĩ sẽ đòi người nhà của sản phụ phải đưa phong bao lì xì. Nếu như sinh con gái thì tám trăm đến một nghìn, còn nếu như sinh con trai thì 2 đến 3 nghìn.
Nghe xong những báo cáo này của Dương Mễ, Trương Nhất Phàm mặc dù có chút căm giận, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ gì cả, khiến cho Dương Mễ không thấy được bất kỳ một sự thay đổi nào, thậm chí cô ta còn không biết Trương Nhất Phàm có nghe thấy những gì cô ta báo cáo không nữa.
Nhưng Trương Nhất Phàm kỳ thật vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, chính vì những làn gió bất chính này đã cổ vũ nhiệt tình cho bọn họ, khiến cho thị dân mới khó có thể đến mà khám chữa bệnh.
Xem ra phải giải quyết vấn đề này mới được. Phải giải quyết từ trong nội bộ bệnh viện mới được. Nếu như nói dựa vào điều kiện và trình độ kinh tế của thành phố Đông Lâm hiện nay thì tuyệt đối không thể phổ cập vấn đề chữa bệnh bằng bảo hiểm được. Nhưng nếu như muốn thật sự giải quyết vấn nạn khám chữa bệnh cho quảng đại quần chúng, chỉ e phải nghĩ đến biện pháp khác.
Dương Mễ nói với Trương Nhất Phàm, cô ta vốn muốn đưa tay Phó chủ nhiệm bệnh viện kia đến nhà Chủ tịch thành phố, nhưng chưa được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm thì cô ta không dám tự ý dẫn một người không quen biết đến nhà của Chủ tịch thành phố được, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Ngày mai cô đến tìm ông ta, đợi điện thoại của tôi.
Nói xong câu đó, liền đứng dậy, Dương Mễ cũng lập tức đứng dậy cáo từ.
Đợi Dương Mễ đi rồi, Trương Nhất Phàm liền nằm xuống ghế sô pha, nghĩ đến kết cục của chuyện này. Khi mới bắt đầu thì tay Phó Chủ tịch thành phố Vương quản lý về thuốc và y tế vẫn luôn nhắm đến chuyện Đường Vũ đánh người không chịu buông.
Bây giờ mình muốn cho sự việc này càng ngày càng lớn thêm lên, Phó Chủ tịch thành phố Vương và Phó Chủ tịch thành phố Giang hai người đi lại rất thân với nhau, một người quản lý thu hút đầu tư nước ngoài, một người quản lý công tác giám sát giáo dục, y tế, thể dục, hồ sơ, thực phẩm y dược.
Gần đây, Phó Chủ tịch thành phố Vương chống đối lại mình rất mạnh, Trương Nhất Phàm vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này, nhưng thấy Phó Chủ tịch thành phố Vương cứ nhắm vào chuyện Đường Vũ không chịu buông tha, nên hắn ta mới biết Viện trưởng của bệnh viện nhân dân đó có quan hệ không bình thường với ông ta.
Vì với vấn đề ở thôn Quan Sơn, Trương Nhất Phàm đã cho triển khai một loạt những công tác chỉnh đốn, xét xử rất nhiều cán bộ trong công tác bình thường đã có những vấn đề hết sức nghiêm trọng, vì thế mà hắn cũng đã đắc tội với không ít người.
Trương Nhất Phàm không biết đã đắc tội với người ta khi nào, có khi trong lúc mình xét xử những cán bộ đó, thì trong số bọn họ lại có một ít người nhà của phó Chủ tịch thành phố Vương cũng nên.
Đối với thái độ của Phó Chủ tịch thành phố Vương, Trương Nhất Phàm nhất quyết không muốn buông tha cơ hội được chỉnh đốn phương diện y dược, y tế này. Hắn đang nghĩ, nếu như bản thân mình không nhờ cơn gió độc này mà át đi oai phong tà khí của bệnh viện thì đúng là không chỉ có lỗi với Đường Vũ mà còn có lỗi với toàn bộ dân chúng của thành phố Đông Lâm này.
Kỳ thật, Trương Nhất Phàm từ lâu đã rất muốn được chỉnh đốn chuyện của các bệnh viện rồi. Đối với tấm màn đen tối của bệnh viện, hắn đã sớm được nghe đến từ lâu, chỉ có điều vẫn luôn đeo cái vòng sáng của cán bộ nhà nước ở trên đầu nên không nhìn thấy chỗ tối, chỗ khuất.
Bởi vì tay Phó chủ nhiệm bệnh viện đã chủ động đứng ra vén lên bức màn che giấu những sự thật kinh người của bệnh viện. Sự kiện này đã làm kinh động đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Vì thế, trên Ủy ban nhân dân tỉnh đã phê xuống một công văn liên quan việc quy phạm như thế nào về vấn đề hành vi đạo đức của các nhân viên thuộc ngành y và y dược y tế. Trong công văn có đặc biệt nhấn mạnh, các y bác sĩ trong suốt quá trình khám chữa bệnh mà nhận phong bì từ người nhà của bệnh nhân sẽ bị liệt vào hành vi nhận hối lộ, và sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Đối với những tình huống nghiêm trọng sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu đề cập đến sự cố chữa bệnh của phạm tội hình sự thì cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự!
Công văn vừa phê xuống, rất nhiều bệnh viện đã bắt đầu công tác chỉnh đốn trên quy mô lớn, nhấn mạnh quy phạm hành vi và tố chất tư tưởng của các y bác sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK