Vốn dĩ Trần Phong đến để tham gia hội nghị, mượn cớ đi đến chỗ Trương Nhất Phàm, trải qua khoảng thời gian li hợp trước kia, gã đã nhận ra được một vấn đề. Mình chủ trì đại cục ở thành phố Vĩnh Lâm, nếu như không có sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Trương, gã không kéo nổi một lá cờ.
Hôm nay đến thăm Chủ tịch tỉnh Trương, cũng coi như là lôi kéo tình cảm, hai bên giao lưu một chút.
Trương Nhất Phàm không có thành kiến gì với Trần Phong, hắn biết ai cũng có tâm lí hiếu thắng, muốn dựa vào năng lực của mình để chiến thắng tất cả những khó khăn, hắn có thể hiểu được tâm tư của Trần Phong.
Buổi tối, Trần Phong mời Trương Nhất Phàm cùng ăn cơm.
Trên bàn rượu, Trần Phong đã kính một chén, lúc này mới nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương, Ủy ban nhân dân thành phố Vĩnh Lâm, căn cứ vào hiện trạng trước mắt của Vĩnh Lâm. Chúng tôi đã quyết định điểu chỉnh một chút quỹ giúp đỡ người nghèo ở Vĩnh Lâm.
Quỹ giúp đỡ người nghèo này, lúc trước là do một tay Trương Nhất Phàm sáng lập nên, mục đích lúc đầu, chính là muốn cho các cán bộ các ban ngành của Vĩnh Lâm một cơ hội để tự mình nhận thức ra. Đem số tiền tham ô của mình, chủ động chuyển vào tài khoản này.
Còn số tiền này, được dùng để xây dựng trường học, và cứu trợ cho các em nhỏ thất học ở những khu vực nghèo khó.
Phần lớn số tiền vốn ở đây, đều do Trương Nhất Phàm gom góp từ các nơi lại.
Nhưng mà nó lại hạn chế trong khu vực Vĩnh Lâm, hơn nữa nhiều trường học như vậy, không thể phổ biến rộng khắp. Năm đó Chu Bân dốc hết sức phụ trách dự án này, có quyền sử dụng số tiền này, lại để trong tay của hai nhân vật số một.
Trương Nhất Phàm làm như vậy, chính là muốn có người kiếm chác bên trong, kiếm lời đút túi tiền riêng.
Trần Phong muốn điều chỉnh lại, nhưng mà không biết gã nên điều chỉnh như thế nào.
Trương Nhất Phàm nhìn gã, không nói gì cả.
Trần Phong nhận được sự ngầm đồng ý, liền nói:
- Từ khi Chủ tịch tỉnh Trương thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo ở Vĩnh Lâm trở đi, Chủ nhiệm Chu luôn tận lực với công việc cứu trợ khu vực nghèo khó, trong những năm gần đây, không dừng ở đó, luôn bôn ba để xóa nghèo cho các em nhở ở những khu vực thất học. Đến nay, chúng tôi lại lập nên lầu dạy học có nguy cơ sắp sụp đổ tiếp theo. Dự án này được coi là công trình trường trung học và tiểu học Hy vọng trong số hàng trăm dự án được tạo ra trong phạm vi thành phố.
Trần Phong nói đến đây, dừng lại, nhìn Trương Nhất Phàm không tỏ thái độ gì, liền dừng lại.
Trương Nhất Phàm nói:
- Như thế chẳng phải rất tốt sao?
Trần Phong nói:
- Tốt thì tốt, chúng tôi sẽ chú ý đến dự án này, chỉ có điều…
Trần Phong cười ngại ngùng, Trương Nhất Phàm biết hàm ý đằng sau nụ cười này của gã. Từ khi Trần Phong cừa mở miệng, Trương Nhất Phàm đã ý thức được rằng, ý của thằng cha này không phải là uống rượu, mà tìm mình chắc không có chuyện tốt gì.
Quả nhiên đã bị Trương Nhất Phàm đoán trúng, Trần Phong đúng là gặp khó khăn mà đến.
Lúc đầu trong tài khoản này còn có bao nhiêu tiền, Trương Nhất Phàm đương nhiên biết rõ, muốn tạo ra một trăm công trình trung học tiểu học hy vọng này, sợ là tốn kém một số lượng lớn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi gọi một cuộc điện thoại cho anh, anh báo cáo với phương tiện truyền thông, xem xem có thể đẫn đến sự chú ý của toàn xã hội hay không. Các xí nghiệp ở Vĩnh Lâm, đều đang ở giai đoạn phát triển, không nên tạo nên áp lực quá lớn cho bọn họ, hơn nữa cái gọi là tài trợ này, cần có sự tự nguyện, làm cho mọi người can tâm tình nguyện rút tiền ra mới được.
Trần Phong cuống quít nói:
- Đúng, đúng.
Trần Phong nói đến chuyện này, trước kia Trương Nhất Phàm đã từng nghĩ, trước kia hắn đứng trên lập trường của Vĩnh Lâm, bây giờ hắn đang đứng ở góc độ của toàn tỉnh. Hắn cũng muốn làm một cái quỹ lớn một lần nữa, cứu trợ tất cả các em nhỏ thất thiệp của toàn tỉnh. Nếu như có thể, hắn lại muốn mượn cơ hội này, mở rộng chuyện cứu trợ khu vực nghèo đói ra toàn tỉnh.
Vì thế hắn cũng nói với Trần Phong:
- Anh chuẩn bị tài liệu đi, đến lúc đó tôi sẽ hội ý với mấy vị lãnh đạo của tỉnh.
Trần Phong liền đồng ý, Trương Nhất Phàm lại nói:
- Anh đi tìm người này, chắc cô ấy có thể giúp được anh.
Trần Phong cầm lấy cái danh thiếp mà Trương Nhất Phàm đưa, cảm ơn lia lịa.
Về vấn đề tiền bạc, là một Bí thư Thành ủy, tuy rằng gã có thể ra sức nghiêng về mảng giác dục, nhưng mà tiền vốn của Vĩnh Lâm lại có hạn. Trương Nhất Phàm nói đúng, những xí nghiệp ở Vĩnh Lâm kia, vừa mới thu hút vốn đầu tư ở bên ngoài, người ta còn trong giai đoạn đnag phát triển, không nên có việc gì, cũng đến tìm người ta đòi tiền. Tuy rằng người ta e ngại, không thể không đưa, nhưng mà làm những việc này nhiều, ai cũng sẽ bực bội.
Ăn cơm xong, mới chưa đến tám giờ.
Trần Phong gọi theo số điện thoại ghi trên danh thiếp:
- A lô, chào chị, chị có phải là chị Dương không?
Là một Bí thư Thành ủy, đây là lần đầu tiên Trần Phong nói chuyện với người ta như thế này, lời nói nhỏ nhẹ.
Mấy ngày hôm nay Dương Mễ đang rất buồn ngủ, về đến nhà liền nằm xuống, cơm cũng không ăn. Lúc nhận được cuộc điện thoại này, giọng điệu của cô hiện rõ vẻ lười biếng:
- Đúng tôi, anh là ai?
- Ồ, tôi là Trần Phong…
Lời này còn chưa nói hết. Dương Mễ liền nói:
- Trần Phong nào nhỉ?
Trong ấn tượng của cô ấy, không tồn tại người có tên Trần Phong.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Phong rơi vào cảnh ngộ này, là một Bí thư Thành ủy, có ai dám nói cái giọng điệu này với gã chứ?
Nhưng hôm nay gã đi cầu xin người ta, thậm chí là cuộc điện thoại này còn không dám để cho thư kí gọi, gã giải thích một hồi:
- Là như vậy, Chủ tịch tỉnh Trương bảo tôi tìm chị, cô Dương, tối nay có rảnh không? Ra ngoài uống cốc trà.
Uống trà gì, tôi còn chưa ăn cơm đây này? Dương Mễ nghe thấy là Trương Nhất Phàm bảo gã đến tìm, không thể không trèo ra khỏi giường.
Gần đây Dương Mễ phát hiện ra nhiệt độ cơ thể mình hơi cao, luôn buồn ngủ, không có tinh thần, đi làm đầu óc cũng không tỉnh táo.
Nhậm Tuyết Y đã trở về, cô ấy thấy Dương Mễ mặc quần áo phỏng vấn đứng trước gương, liền nói:
- Chị Dương Mễ, chị lại ra ngoài à?
- Vừa nãy có người tên là Trần Phong gọi điện thoại đến, nói muốn gặp chị.
Dương Mễ xoay người đi đôi tất màu đen, kéo lên tận phía đùi, xoay mấy vòng trước gương, mặc một chiếc áo khoác:
- Em nói xem nhìn chị như thế nào?
- Chị Dương Mễ không mặc gì thì đẹp hơn!
Nhậm Tuyết Y cười, làm Dương Mễ rất buồn bực:
- Đi, đi, đi
Nhậm Tuyết Y lại nói thầm:
- Trần Phong? Trần Phong nào cơ? Là tân Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm à?
Dương Mễ giật mình tỉnh ngộ:
- A, thảo nào chị nghe cái tên này quen tai, hóa ra là Bí thư Thành ủy thành phố Vĩnh Lâm.
Dương Mễ lại không biết Trần Phong, nhưng mà đối với những người có chức quan to, bọn họ làm tin túc, đương nhiên có biết một chút.
Nhậm Tuyết Y lại không vướng mắc tới vấn đề này, mà nhìn thần hình của Dương Mễ, chậc chậc nói:
- Dáng chị đẹp thật! Em hâm mộ chết đi được!
Nói xong, cô ấy liền sờ vào cái bụng nhỏ của Dương Mễ, Dương Mễ đang muốn đang muốn kéo cô ấy ra, Nhậm Tuyết Y ngạc nhiên nói:
- Chị bị cảm rồi sao? Sao người nóng thế?
Dương Mễ nhíu mày:
- Có thể, gần đây cứ mệt rã rời, toàn thân không có sức lực gì.
- Ồ - Không phải là chị đã…
Nhậm Tuyết Y che cái miệng lại, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Dương Mễ hiểu ý:
- Đi, ăn nói lung tung, chúng tôi không làm chuyện đó khá lâu rồi.
Nhậm Tuyết Y lập tức chạy vào phòng vệ sinh, cầm ra một chiếc que thử thai:
- Chị thử cái này, em nghĩ chắc chắn chị có rồi?
- Có thể sao?
Dương Mễ hơi nghi ngờ, mình giữ vững khí tiết trong một khoảng thời gian dài, ít nhất cũng được một hai tháng không ra ngoài với đàn ông. Sao có thể? Hơn nữa…mình chỉ qua lại với một người đàn ông.
- Thử đi!
Nhậm Tuyết Y khăng khăng đưa que thử thai cho cô ấy, Dương Mễ rất không thoải mái:
- Con bé này, có phải là em hy vọng là chị có thai không hả.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn cầm que thử thai đi vào phòng vệ sinh.
-A
Bỗng nhiên, trong phòng vệ sinh vang ra một tiếng kêu tuyệt vọng sợ hãi.
Nhậm Tuyết Y xông vào:
- Sao thế? Chị Dương Mễ?
Dương Mễ cầm que thử thai trong tay, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
- Dương tính – Trời ơi, chị…
Nhậm Tuyết Y há hốc mồm, hai mắt mở to.
Dương Mễ có thai rồi!
- Chúc mừng chị, chị Dương Mễ!
Vẻ mặt Nhậm Tuyết Y đáng yêu, cười nhìn Dương Mễ.
Dương Mễ sững sờ đứng đó, xua tay:
- Em ra ngoài đi!
Chuyện giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương, Nhậm Tuyết Y cũng biết, cô thầm nghĩ, chỉ cần thực sự Dương Mễ có thai, chắc rằng Uông Viễn Dương sẽ không bỏ cô ấy đây! Cho dù là vợ hai, tình cảm không bị hụt hẫng.
Dương Mễ ngồi ở bồn cầu, vẫn ngẩn người ra:
- Sao có thể? Sao có thể?
Gần hai tháng nay Uông Viễn Dương không đến rồi, chẳng nhẽ chính là một lần gần đây?
Nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Uông Viễn Dương, khoảng thời gian trong vòng hai tháng hai người, quyết định chính thức chia tay. Dương Mễ nói, để không ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, đã đề nghị chia tay.
Uông Viễn Dương cũng không phản đối, bởi vì gã ý thức được một vấn đề, chuyện này đã bị vợ phát hiện ra, vợ và gã đã kết thức. Lúc này gã mới đồng ý với quan điểm của Dương Mễ, tỏ rõ mình sẽ đưa cho cô ấy một khoản tiền, coi như bồi thường.
Nghĩ đến chuyện chia tay, Dương Mễ liền gượng cười, ông trời sẽ không đùa cợt mình như thế chứ? Vừa chia tay đã có thai rồi.
Điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, Dương Mễ vẫn quyết định đi đến bệnh viện xem xem, rốt cuộc có thực sự mang thai rồi không.