Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng nói ra sự thật, khiến Đổng Tiểu Phàm hết sức ngạc nhiên:
- Hả, sao lại như vậy?
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện này nhất định em đừng nhắc đến với cô ấy, một khi nhắc đến, cô ấy sẽ đau lòng.
Đổng Tiểu Phàm lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng bây giờ em đã hiểu, lý do tại sao chị ấy luôn không chịu tìm đối tượng. Thì ra là mình không thể sinh con được, sợ liên lụy đến đối phương, ôi! Sao lại như vậy chứ?
Vốn dĩ Trương Nhất Phàm định không nói ra chuyện này, nhưng hắn nghĩ nếu mình không nói, Đổng Tiểu Phàm sẽ không hiểu Hà Tiêu Tiêu đã vì gia đình mình mà làm những gì. Tuy họ là chị em, chị em cũng có khoảng cách, chị em có thân đến mấy cũng không thể bằng ân tình giữa hai vợ chồng.
Chuyện của Hà Tiêu Tiêu vốn là vì Tiểu Thiên Vũ mà ra, nếu như không phải cô ấy ra tay cứu người, e rằng Đổng Tiểu Phàm đã sớm không còn trên đời này nữa. Nghe được cảnh đời đau thương như vậy của chị gái, trái tim Đổng Tiểu Phàm lại rối loạn lên.
Cô nghĩ phải chăng mình nên có một sự bù đắp cho chị gái, cũng không nên gọi là bù đắp, giữa chị em không tồn tại cách nói này, cô liền nghĩ, mình phải làm thế nào để giúp chị ấy đây?
Đột nhiên cô nhìn người đàn ông của mình:
- Tên khốn kiếp, chúng ta ly hôn đi!
Trương Nhất Phàm giật mình:
- Em bị bệnh thần kinh à, đang yên đang lành ly hôn gì chứ, ly hôn rồi có thể bù đắp nỗi đau của Tiêu Tiêu sao?
- Chúng ta ly hôn rồi, anh cưới chị đi? Chị ấy không gả đi được, hơn nữa chị ấy cũng đã từng nói, không để mắt đến người đàn ông nào, trừ phi là ưu tú giống như anh vậy.
Trương Nhất Phàm ngẩn người nhìn cô:
- Sao em lại có suy nghĩ như vậy? Em xem em nói như vậy có được không?
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên đầy băn khoăn:
- Vậy phải làm sao? Chúng ta còn có cách nào có thể giúp chị ấy?
Trương Nhất Phàm nói:
- Sớm biết vậy anh không nói với em rồi, thật ra, em cũng không cần quá lo nghĩ, nếu không thì cô ấy cũng sẽ cảm thấy bất an. Cứ để mọi người bình an vô sự mà sống không phải tốt hơn sao? Lo nghĩ quá rồi, trong lòng mọi người đều có chút không vui, ngược lại còn phá vỡ hòa khí bây giờ.
Đổng Tiểu Phàm lầu bầu nói:
- Nhưng trong lòng em luôn cảm thấy có chút bất an, cảm thấy nợ chị ấy quá nhiều, Hay là...
Cô nhìn Trương Nhất Phàm, do dự không nói gì nữa.
Trương Nhất Phàm ôm bà tỷ phú nhỏ:
- Em muốn làm gì?
Đổng Tiểu Phàm đỏ mặt, nói một câu khiến Trương Nhất Phàm mặt đỏ tía tai:
- Dù sao thì anh cũng là tên khốn kiếp, hay là anh nhận chị làm tình nhân đi?
Ù ù, thật không dám tin, câu này lại là Đổng Tiểu Phàm nói ra, khi hắn nhìn Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm sớm đã xấu hổ đến đỏ cả mặt, cô cũng vì bất đắc dĩ mà nói ra lời như vậy.
Con người ai cũng có lúc ngớ ngẩn, đột nhiên Đổng Tiểu Phàm ngớ ngẩn rồi, có lẽ cô cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bù đắp lại sự thua thiệt của chị. Tiêu Tiêu hy sinh nhiều như vậy, cô cảm thấy nên bù đắp cho cô một chút gì đó?
Tiền? Quá tầm thường, hơn nữa với năng lực của Tiêu Tiêu, cô ấy thiếu tiền sao?
Tình, vẫn có thể suy nghĩ, Đổng Tiểu Phàm đã từng nhiều lần khuyên cô, muốn cô tìm một người đàn ông tốt mà cưới, nhưng trước sau cô vẫn không có động tĩnh gì. Mấy năm trước cũng giả vờ tìm hai người đàn ông nói chuyện một chút, kết quả cũng không đi đến đâu cả, mọi người đều nói họ rất thích hợp, nhưng họ vẫn chia tay.
Bây giờ cô mới hiểu, thì ra Hà Tiêu Tiêu không thể sinh con nữa, cô ấy không muốn liên lụy người nhà. Vậy thì là chị em của cô ấy, cái mình có thể cho còn là gì nữa?
Ngoại trừ tên khốn kiếp này, những thứ khác, Tiêu Tiêu thật sự không thiếu. Vì vậy, Đổng Tiểu Phàm mới thốt lên câu nói này. Vẫn là khiến Trương Nhất Phàm ngạc nhiên, hắn không ngờ tình chị em sâu như biển cả, không ngờ lại đến nước này.
Bà tỷ phú nhỏ dễ thương ơi! Anh phải nói làm sao với em? Có những lúc em suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Kỳ thật Đổng Tiểu Phàm nghe được tin này, trong lòng rất cảm động, hận là không thể cho chị của mình hết tất cả của mình. Mạng sống là chị ấy cứu, mình còn để ý đến gì nữa?
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ bờ vai mềm mại của cô:
- Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
- Em không ngủ được!
Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm nói.
- Vậy thêm một lần nữa!
Trương Nhất Phàm lật người lại, đè cô xuống, khiến cho Đổng Tiểu Phàm kêu lên, chỉ có điều cô không mạnh bằng Trương Nhất Phàm, rất nhanh liền bị chế ngự. Hai tay Đổng Tiểu Phàm đẩy ngực của Trương Nhất Phàm:
- Em nói với anh là thật đó, chúng ta phải quan tâm chị một chút, chẳng lẽ anh không cho rằng như vậy sao?
- Sớm biết em như vậy, anh đã không nói với em rồi. Nếu Tiêu Tiêu biết, ngược lại em còn tạo thêm gánh nặng cho cô ấy.
- Vậy anh nói em phải làm sao? Chỉ cần em có thể cho, em đều có thể cho chị ấy, thật đó.
- Cho nên em mới lấy anh ra?
- Cũng không phải, chỉ là em cảm thấy mình nợ chị ấy quá nhiều rồi. Ôi ——
Đổng Tiểu Phàm thở dài, đẩy Trương Nhất Phàm ra, dậy mặc quần áo.
- Em muốn làm gì?
- Em đi xem chị ấy, nếu không trong lòng em cảm thấy không thoải mái.
Đổng Tiểu Phàm rất nhanh liền mặc áo lót, lại mặc một chiếc áo khoác bên ngoài váy ngủ, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.
Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng của cô, âm thầm lắc đầu, cũng không biết rốt cuộc mình nói chuyện này với cô ấy là đúng hay sai. Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm ra ngoài rồi, hắn một mình nằm trên giường cũng không ngủ được.
Hà Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm mặc váy ngủ chạy vào, liền hỏi:
- Tiểu Phàm, em qua đây là gì?
Đổng Tiểu Phàm ngồi trên giường, nhìn Hà Tiêu Tiêu mỉm cười:
- Không ngủ với anh ấy, anh ấy hư quá, em qua đây nói chuyện với chị.
- Đùa gì chứ, người ta nói xa cách lâu hơn mới cưới, hai người cũng hơn một năm không gặp nhau rồi, về đi, đừng làm phiền chị.
Đổng Tiểu Phàm dựa vào không đi, nhìn sắc mặt chị có chút tái nhợt, liền quan tâm hỏi:
- Hay là ngày mai ở lại trang viên nghỉ ngơi được rồi, không đi đâu nữa.
- Tại sao? Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ này, lại trốn trong phòng nằm ngủ, người ta còn cho rằng chúng ta bị bệnh đó.
- Không phải, em sợ cơ thể chị chịu không nổi.
- Tiểu Phàm, không được ăn hiếp người như vậy, chị yếu vậy sao? Không nói nữa, em quay về ngủ đi! Đừng để anh ấy rốt suột chờ đợi.
Cô nhìn Đổng Tiểu Phàm cười rất mờ ám.
Đổng Tiểu Phàm lại cứ ngồi đó không nhúc nhích, ngược lại còn nghiêm túc nhìn Hà Tiêu Tiêu:
- Chị, có câu này em không biết có nên nói không, nói rồi chị đừng trách em chứ?
Hà Tiêu Tiêu nhìn cô thận trọng như vậy, liền hỏi:
- Tiểu Phàm, hôm nay em làm sao vậy?
Đổng Tiểu Phàm khẽ cắn răng:
- Em không sao, chị.
- Không sao thì về ngủ sớm đi, anh ấy xa xôi như vậy đến đây, em lạnh lùng như vậy với anh ấy là không được, cẩn thận anh ấy giận.
Đổng Tiểu Phàm lại không nhúc nhích:
- Không sao, anh ấy không giận đâu.
Sau đó cô đẩy Hà Tiêu Tiêu ngồi xuống, dường như có chút gì đó muốn nói chuyện thâu đêm.
Hà Tiêu Tiêu không hiểu, trong lòng nghĩ có phải Trương Nhất Phàm nói gì với cô ấy không, sao thấy Đổng Tiểu Phàm có chút hơi khác thường. Quả nhiên Đổng Tiểu Phàm mở miệng:
- Chị, chúng ta có phải chị em tốt không?
Hà Tiêu Tiêu sửng sốt:
- Sao lại hỏi như vậy? Em uống thuốc hả?
Đổng Tiểu Phàm cười miễn cưỡng:
- Chị cứ trả lời em đi.
- Đúng, sao lại không phải chứ? Hai người chúng ta đều có thể tốt đến nỗi thay nhau mặc một cái quần.
- Vậy tại sao chị có chuyện lại giấu em không nói?
- Có sao?
Lúc này Hà Tiêu Tiêu chỉ còn cách giả vờ, ngẩn người nhìn em gái, lặp lại một câu:
- Có sao?
Nhưng trong lòng ngày càng không chắc chắn, chẳng lẽ ban nãy khi tên khốn kiếp cùng ngủ với cô ấy, không cẩn thận gọi nhầm tên rồi sao?
Trong long Hà Tiêu Tiêu cảm thấy bồn chồn, cuối cùng đợi câu tiếp theo của Đổng Tiểu Phàm:
- Tại sao chị không nói với em? Chị vì em và Tiểu Thiên Vũ mà đã không thể sinh con được nữa? Nếu chị nói với em, em có thể giúp chị? Tại sao chị cứ một mình chịu đựng chứ?
Ù, nghe thây câu này, trong lòng Hà Tiêu Tiêu bấn loạn, cô trách mắng trong lòng:
- Anh Nhất Phàm làm sao vậy? Chuyện này cũng nói với Tiểu Phàm, nguy rồi, nguy rồi, loạn hết rồi.
Nghe thấy Tiểu Phàm hỏi chuyện này, tâm trạng cô rối bời.
Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới hoàn toàn tin, Trương Nhất Phàm không lừa mình, vì vẻ đau lòng trên mặt Hà Tiêu Tiêu nhất định không phải giả vờ, dường như cô lại nhìn thấy một nỗi buốn man mác.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Không nói nữa, em gái ngoan, chúng ta ngủ thôi!
- Không được! Chị là chị của em, em có thể bỏ mặc sao? Chị vì em mà chịu đựng nỗi đau lớn như vậy, em lại bất lực. Chị, em xin lỗi chị!
Hà Tiêu Tiêu thờ dài:
- Đây đều là số phận, trước đây chị đã đi xem số rồi, không có cách nào khác, thay đổi không được đâu.
Đổng Tiểu Phàm cắn môi:
- Cho dù như thế nào, em cũng phải nghĩ cách thử xem, yên tâm đi, bây giờ khoa học phát triển như vậy sẽ có cách thôi.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Nếu có cách, chị đã sớm nghĩ đến rồi, khi ở New York, chị đã âm thầm đi khám rồi.
- Thế sao rồi?
Đổng Tiểu Phàm nắm lấy cánh tay của cô, Hà Tiêu Tiêu buồn bã lắc đầu.
- Sao có thể được? Lại không phải bệnh hiểm nghèo gì?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Em còn không tin ư, có một số chuyện đã là do số phận an bài, cho dù em có phản kháng như thế nào cũng không được. Thật đó.
Lúc này, cô lại nhớ lại khi ở Thâm Quyến, cùng với Trương Nhất Phàm gặp được một ông thầy bói. Lúc đó hai người nhất thời hiếu kì, Hà Tiêu Tiêu bói một quẻ, không ngờ sau đó rất linh nghiệm. Chỉ đáng tiếc, cô vẫn không gặp lại ông lão xem bói này lần nào nữa.
Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm vì mình, ngược lại Hà Tiêu Tiêu còn khuyên:
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, chúng ta như bây giờ chẳng phải quá tốt sao? Không lẽ em lại muốn gả chị cho ai chứ? Phải không? Nói em biết, trên thế gian này đã không còn người mà chị muốn lấy rồi.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Không đâu, trước đây em không biết nỗi khổ của chị, bây giờ em sao nhẫn tâm gả chị cho người ta khinh bỉ chứ.
Cô không dám nói câu nói trong lòng.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Được rồi, chúng ta cái gì cũng không nói nữa, nếu đã là chị em cũng không tồn tại là ai nợ ai. Tiểu Phàm, thật ra, chị cũng có lỗi với em. Ôi ——
Cô cũng thở dài, trước sau vẫn không nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK