Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân gã lúc đó chắc ma đưa lối, quỷ dẫn đường nên mới cầm lấy khoản tiền nghiệp vụ đó. Khi gã phát hiện ra đối tượng mà gã phải theo dõi là Quyền Chủ tịch thành phố, thì bất giác có chút sợ hãi.
Nhưng người thuê gã hàng ngày luôn gọi điện cho gã để hỏi han tình hình. Ba ngày trước, quả thật gã không chụp được tấm ảnh nào có giá trị cả. Mãi đến đêm hôm thứ tư, cuối cùng sau khi đằng đẵng đi theo Trương Nhất Phàm, gã mới chụp được những tấm ảnh nóng bỏng của Trương Nhất Phàm và cô MC nổi tiếng của đài truyền hình.
Lúc đó đương nhiên trong lòng gã vui lắm, nhưng cũng sợ lắm. Vốn dĩ gã muốn sau khi đưa của nợ cho người ta rồi sẽ quyết định rút lui. Không ngờ trên đường trở về lại đụng phải Liễu Hải.
Gã đương nhiên không biết Liễu Hải là ai, nhưng sau khi bị Liễu Hải cho ăn no đòn thì gã lập tức ý thức được, bản thân mình đã bị rơi vào một âm mưu chính trị. Cho nên mấy ngày hôm nay gã chỉ dám trốn trong nhà, không dám thò chân ra ngoài cửa.
Vốn định tối hôm nay sẽ lặng lẽ rời khỏi thành phố Đông Lâm, thì cuộc điện thoại của người thuê gã lại gọi tới. Nghe thấy âm thanh đó, gã liền toát mồ hôi hột.
Lắp lắp giải thích với người đầu dây bên kia một hồi, không ngờ đối phương buông một câu làm cho gã sợ lạnh cả sống lưng:
- Không cần nữa, cậu đã bị người theo dõi mấy ngày hôm nay rồi. Nếu như cậu muốn được bình yên mà rời khỏi thành phố Đông Lâm này, thì bây giờ phải ngoan ngoan nghe theo lời của tôi. Lập tức rời khỏi nhà ngay, không được đem theo thứ gì cả, phải bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra, đừng khiến cho người ta biết cậu đang muốn chạy trốn.
Nghe thấy bảo mình bị theo dõi mấy ngày hôm nay, tay thám tử tư sợ gần chết. Gã liền vội vàng chạy đến bên cửa sổ, dáo dác nhìn ra bên ngoài. Giọng nói ghê rợn trong điện thoại lại vang lên:
- Cậu tưởng người ta cũng ngu như cậu sao. Bọn họ ở phía đối diện nhà cậu đó, đang dùng kính viễn vọng theo dõi nhất cử nhất động của cậu đó.
Nghe thấy những lời nói đó, gã lập tức kéo rèm cửa lại, lấy kính viễn vọng của mình ra nhìn sang phía đối diện. Quả nhiên, ở một phòng đối diện với phòng gã đang ở thấy có vài bóng người rất khả nghi, hơn nữa trong phòng lại có người cũng đang cầm kính viễn vọng để quan sát phía mình bên này.
Tay thám tử tư hoảng sợ, không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này, bị người ta theo dõi lại. Mà điều nguy hiểm hơn cả, chính là giây phút nào cũng bị người ta theo dõi, trong khi đó mình không hề hay biết gì hết.
Trông thấy như vậy, gã liền cảm thấy hoang mang tột độ:
- Tôi phải làm sao bây giờ?
Đối phương nói:
- Cứ nghe theo lời tôi, lập tức rời khỏi nhà, đi về phía Nam.
Xem ra cũng chỉ có thể là như thế, tay thám tử tư liền nhanh chóng lấy mũ, rồi kính, cầm theo ví tiền. Sau khi khóa phòng liền vội vàng ra khỏi cửa.
Lập tức mấy tay thuộc hạ của Hồ Khoa liền thông báo tin tức:
- Gã đã rời khỏi nhà rồi, đang đi về phía Nam.
- Đi theo gã, xem gã đi gặp ai?
Hồ Khoa đang ngồi cùng Hồ Lôi, mấy người đang vừa đánh mạt chược, vừa chờ tin tức.
Phục ở nhà tay thám tử 3 ngày liền, cuối cùng thì gã cũng ló mặt.
Chỉ cần tìm được người liên hệ với gã tì sẽ tìm được kẻ đứng ra điều tra sau lưng Trương Nhất Phàm. Rốt cuộc kẻ này là ai nhỉ? Vì giấu Trương Nhất Phàm để hành động, nên bọn họ cũng không hề nói cho Đường Vũ chuyện này.
Nhưng không ngờ chỉ 20 phút sau, điện thoại của Hồ Khoa lại kêu lên:
- Anh Hồ, không xong rồi, không xong rồi.
- Hoảng hốt cái gì? Chết người à?
Hồ Khoa mắng một câu tỏ vẻ không hài lòng.
Tay thuộc hạ vội vàng nói trong điện thoại:
- Tay thám tử tư bị xe tông, văng xa bảy tám mét.
- Cái gì?
Hồ Khoa lập tức buông quân mạt chược xuống, đứng dậy gầm lên. Tên thuộc hạ lại nói lại một lần nữa nội dung như vậy:
- Khi gã đi đến ngã tư, chuẩn bị qua đường cái thì đột nhiên một chiếc xe từ phố tây lao tới, hất tung gã văng đi bảy tám mét.
Hồ Lôi trông thấy thần sắc của cậu em họ như vậy, bèn hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Hồ Khoa cúp điện thoại:
- Tay thám tử tư kia bị xe đâm chết rồi, cảnh sát giao thông đã đến hiện trường. Tôi phải đi xem sao!
Tay thám tử tư bị xe đâm chết sao? Hồ Lôi thấy em họ đi ra hiện trường sự cố, liền lập tức ngăn lại:
- Thôi, gọi chúng nó về đi!
Hồ Khoa suy nghĩ một hồi, gật gật đầu, lập tức gọi điện thoại qua đó, bảo bọn thuộc hạ lúc nãy theo sát tay thám tử tư kia quay về.
Đợi bọn họ về rồi, nghe lại tường thuật, Hồ Lôi trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đây chắc chắn là một âm mưu, đối thủ là một kẻ vô cùng giảo hoạt, y muốn giết người diệt khẩu đây mà.
Hồ Lôi đem tin tức này thông báo cho Liễu Hải. Liễu Hải đang lái xe, ngeh thấy nói tay thám tử tư mà bọn Hồ Khoa đang theo dõi đã bị giết diệt khẩu, gã cũng không khỏi giật mình.
Xem ra đối phương ra tay rất tàn bạo, mình phải chú ý hơn nữa đến sự an toàn của Chủ tịch thành phố mới được.
Tuy rằng chuyện này có cảnh sát giao thông can thiệp, nhưng cuối cùng chắc chắn kết luận vẫn là tai nạn giao thông mà thôi.
Ngày hôm sau, Hồ Lôi nói lại chuyện này với Đường Vũ. Đường Vũ lập tức cả giận nói:
- Mẹ kiếp, các cậu làm cái giống gì thế? Sao không thông báo sớm cho tôi?
Vì thế buổi chiều hôm đó Đường Vũ lập tức từ huyện Ngũ Dương chạy tới. Với thân phận của một cảnh sát, gã đến cục điện tín để lấy mọi cuộc điện thoại của kẻ nặc danh kia với tay thám tử tư.
Cuối cùng phát hiện ra, trước khi tay thám tử tư xảy ra chuyện, gã đã nói chuyện rất lâu với tên nặc danh đó.
Sau đó, Đường Vũ dựa theo những manh mối đó đi điều tra. Tiếc thay số điện thoại đó từ sau đêm hôm đó cũng không hề xuất hiện thêm ở đâu nữa.
Thông qua cuộc điều tra, Đường Vũ phát hiện, đây là số điện thoại mới được kích hoạt, rất có khả năng đối phương sau khi dùng đã cho tiêu hủy ngay lập tức.
Đối thủ vô cùng xảo quyệt này rốt cuộc là ai thế nhỉ? Vì sự an toàn của Trương Nhất Phàm, ba người quyết định sẽ tiết lộ chuyện này cho Trương Nhất Phàm biết. Lúc đó khi Liễu Hải nói chuyện đó với Hồ Lôi, đương nhiên là cũng giấu chuyện hai người bọn họ đi đến đê Đông Hồ.
Mà Đường Vũ cũng đã suy xét kỹ, chuyện này tốt hơn hết để cho Liễu Hải báo cáo với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không thể ngờ, hành tung của chính mình lại bị một số kẻ có dã tâm theo dõi. Nhưng vất vả bao nhiêu ngày rồi mà không ngờ đến bóng dáng của đối thủ cũng không hề thấy.
Trương Nhất Phàm bỗng toát mồ hôi hột, xem ra lần sau mình phải cẩn thận hơn mới được. Nếu không đối thủ nắm được nhược điểm của mình rồi, thì đúng là hậu quả khôn lường.
Bản thân mình làm quan đã bao nhiêu năm nay, về mặt kinh tế từ trước đến nay không lo gì có kẻ điều tra, chỉ sợ mỗi chuyện mình và Lưu Hiểu Hiên bị bại lộ mà thôi. Cho dù bản thân mình vẫn chưa kết hôn, nhưng nếu như kẻ có dã tâm bắt được những khoảnh khắc thân mật của mình và người con gái khác, thì đúng là sẽ gây ảnh hưởng quá nghiêm trọng đối với con đường làm quan của mình sau này.
Nhưng kẻ làm ra chuyện này rốt cuộc là kẻ nào? Trương Nhất Phàm bắt đầu âm thầm rà soát lại những người có dã tâm với mình. Nhưng hơn nửa năm trở lại đây, hắn đã dậy lên cơn sóng chống tham nhũng hủ bại ở thành phố Đông Lâm, đã bắt được một số các quan chức không đủ tư cách cán bộ. Trong số những cán bộ bị bắt đó, muốn tìm ra kẻ muốn báo thù mình, quả thật là quá khó khăn.
Có lẽ, hầu hết những kẻ bị mình lật đổ đều muốn báo thù, nhưng chắc chắn không phải tất cả bọn họ đều có khả năng và năng lực đi báo thù. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra những mâu thuẫn, xung đột gần đây với phía thành phố Giao Châu. Hiện Chu Chí Phương là Bí thư thành ủy của thành phố Giao Châu, trước đây hắn và ông ta cũng đã có một số khúc mắc. Lần này lại gây ra một số chuyện như thế, liệu có phải là người của Chu Chí Phương làm không?
Hiện giờ đối thủ thù mình nhất chỉ có người của Lý gia và Phương gia, ngoài ra, hắn tạm thời không thể nghĩ ra thế lực nào khác.
Đương nhiên, chuyện này cũng không loại trừ một số thế lực rắn hổ mang của địa phương, nhưng khả năng này có vẻ khá thấp.
Sắp xếp lại tư duy của mình một chút, Trương Nhất Phàm âm thầm suy xét, liệu có nên bắt tay cùng Thẩm gia để xử lý mấy thằng cha hay thích gây sức ép kia?
Đang nghĩ ngợi về chuyện này, điện thoại của Trương Nhất Phàm liền đổ chuông, cầm lên xem, hắn chợt bật cười. Đúng là không thể ngờ nổi, Thẩm Uyển Vân và mình lại có thần giao cách cảm như thế.
Sau khi thông điện thoại, đã nghe thấy tiếng của Thẩm Uyển Vân cười hì hì:
- Tướng công, thông báo cho anh một tin đại hỉ nhé!
Trong phòng làm việc không có người, nên Trương Nhất Phàm liền cười hỏi:
- Chắc em không nói em lại có rồi đấy chứ?
Lần trước trên đường cao tốc, suýt chút nữa thì bị con nha đầu này hại chết. Đột nhiên cô ta lại nói với mình cái chuyện kinh thiên động địa đó, nói rằng bản thân đã có thai, lúc đó Trương Nhất Phàm đã sợ quá mức.
Kỳ thật cũng không phải Trương Nhất Phàm không muốn để Thẩm Uyển Vân sinh con, chỉ là hiện giờ thì hắn chưa muốn làm bố. Đợi đến khi hắn tầm khoảng 30 tuổi, nếu trong số bọn họ, nếu như ai có mang thật thì Trương Nhất Phàm cũng sẽ ngầm công nhận mà thôi.
Nhưng với bối cảnh của Thẩm Uyển Vân, tuyệt đối sẽ không thể để cho chuyện như vậy xảy ra được. Chưa kết hôn mà mang thai, đó là một chuyện làm nhục gia phong vô cùng.
Thẩm Uyển Vân cười duyên dáng nói:
- Có hai tin vui, anh muốn nghe cái nào trước?
- Nếu đều là tin tốt thì em nói cái nào trước cũng được.
Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ nên mở miệng nói với Thẩm Uyển Vân như thế nào bây giờ, lợi dụng lực lượng liên thủ của Thẩm gia và Trương gia, sẽ bày ra được khá nhiều trò hay.
Giọng của Thẩm Uyển Vân vẫn luôn êm ái như vậy, xem ra tâm tình của cô ta rất tốt. Chỉ nghe thấy trong điện thoại cô ta cười không ngớt:
- Thật ra cũng có một tin xấu.
Trương Nhất Phàm biết cô ta thích đùa cợt, nên cũng không để ý lắm, dù cô ta nói cái gì, thì hắn sẽ nghe cái đó. Thẩm Uyển Vân nói:
- Tin thứ nhất, đó là ngày mai em đến thành phố Đông Lâm để gặp anh, vì thế….
- Tối nay anh phải nghỉ ngơi cho tốt, đúng không?
- Anh thật thông minh!
Thẩm Uyển Vân cười khanh khách, hai người đã quá hiểu nhau, đều hiểu trận đại chiến ngày mai sau khi gặp mặt.
Thẩm Uyển Vân cười xong, chậm rãi nói:
- Còn một tin nữa, chắc là anh thích nghe nhất. Đó là ông cụ đã hủy bỏ chuyện hôn nhân giữa em và Trương Mạnh Phàm rồi.
- Em nói sao? Sao lại có thể thế được?
Trương Nhất Phàm có chút không tin. Ông cụ sao đột nhiên lại cho hủy bỏ đi hôn sự của bọn họ chứ? Lẽ nào lại xảy ra biến cố gì sao?
Sau đó Thẩm Uyển Vân không nói gì nữa, cố ý cho Trương Nhất Phàm sốt ruột.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Nhất Phàm sốt ruột hỏi, Thẩm Uyển Vân thì thầm nói:
- Hôn em một cái đi, rồi em nói cho!
Trương Nhất Phàm choáng váng:
- Đừng đùa nữa mà, lúc này là lúc nào rồi mà còn đùa được chứ?
Thẩm Uyển Vân vẫn không tha, hứ một tiếng:
- Không hôn em thì em để cho người khác hôn vậy.
Con nha đầu này đúng là càng ngày càng nghịch ngợm, hắn hạ giọng nói:
- Ồ, anh phải đi họp rồi, tối anh sẽ gọi cho em!
Nói xong, hắn liền giả vờ cúp điện thoại. Thẩm Uyển Vân bực mình, mắng một câu:
- Đồ quỷ hẹp hòi! Chẳng lãng mạn gì cả!
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Dù sao thì ngày mai em cũng đến đây, có gì chúng ta cùng nói chuyện cụ thể sau nhé. Anh thật sự không có thời gian, phải đi họp thật rồi.
Thẩm Uyển Vân phụng phịu:
- Được rồi! Thế thì anh đi họp đi!
Lúc này hắn mới thật sự cúp điện thoại. Còn Thẩm Uyển Vân ngồi đó một mình buồn bực. Hứ! Xem mai tôi sẽ xử lý anh ra sao nào! Cái tên Trương Nhất Phàm chết dẫm, đừng coi Tây cung nương nương này không là người nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK