Nếu mình thua trận quyền anh này, không những phải xin lỗi hai họ Trương Thẩm, mà còn phải đền bù tất cả 11 ván của tất cả các trận đấu. Lần này mình phải tăng cược lên, vì là muốn kích động bọn họ một chút.
Những tưởng rằng lần này cố ý tỏ ra yếu thế, sẽ chiếm được một chút ưu thế, cuối cùng chuyển yếu thành mạnh, lật ngược thế cờ. Đấy chính là thất bại lớn nhất trong lịch sử cuộc đời Lý Tông Huy.
Khụ khụ--- Phương Tấn Bằng ho nhẹ nhàng hai cái, hướng tới hai sát thủ cảnh cáo. Không thành công thì thành nhân.
Lý Tông Huy là một trong bốn thiếu gia của Kinh thành danh hiệu đó không phải tự nhiên mà tới, tuy nhiên anh ta đủ để giống như bốn ông lớn đó, chỉ cần dậm chân một cái có thể làm rung chuyển cả kinh thành, nhưng anh ta cũng đủ bản lĩnh để khiến cho hai phái hắc bạch ở kinh thành bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Hai anh em song sinh hiểu được ý đó, biết ông chủ không vừa lòng, hai người hợp tác với nhau chưa bao giờ thất bại. Không ngờ đến Liễu Hải một tên quân nhân giải ngũ nhìn không có gì đặc biệt cũng đối phó không nổi, sợ rằng về sau khó có thể lăn lộn ở đất kinh thành này rồi.
Hai người trao đổi với nhau qua ánh mắt, không nên phân chia thành hai đường nữa mà phải sóng đôi cùng nhau, giao đấu chính diện với Liễu Hải. Trong mấy hiệp đấu vừa rồi, hai anh em phối hợp với nhau từ trước tới nay không có chút sơ hở nào, không ngờ lại thiếu chút nữa bị Liễu Hải đập nát từng phần.
Đối với hai người mà nói, lần này quả thực là nỗi nhục lớn với bọn họ, nhưng hai người không thể không đối diện với hiện thực. Đây là một đối thủ rất khó đối phó, thân thủ của anh ta đã vượt qua phạm trù chiến đấu của quân nhân.
Có người vẫn nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ tên này xuất thân từ nhà võ gia truyền? Vì sao lại hiểu biết về võ nghệ Trung Quốc uyên thâm đến độ đáng sợ.
Sát thủ dù sao cũng chỉ là sát thủ, có sự nhạy bén khác hơn so với người bình thường. Hai tên đó nhanh chóng tìm ra phương pháp tốt nhất khắc chế Liễu Hải. Hai người đấu trực diện với Liễu Hải cùng tiến cùng lùi.
Hai người bốn quyền bốn cước, uy vũ sinh phong, chiêu thức không những hung ác mà còn nham hiểm. Mỗi quyền mỗi cước, đều dùng toàn lực, tựa hồ mỗi quyền nện xuống, như muốn đem ngực của Liễu Hải đánh lõm đến tận đằng sau lưng.
Quả nhiên, dưới sự liên thủ phối hợp của hai anh em họ, Liễu Hải không còn có thể cướp được cơ hội dẫn trước, rất nhanh bị bọn họ đánh cho một quyền trời giáng. Quyền này sức mạnh thật sự đáng sợ, làm cho khí huyết của Liễu Hải cuồn cuộn, lục phủ ngũ tạng lẫn lộn hết cả.
Mà cái thời điểm anh ta liên tục lùi, tên anh cả đột nhiên bắn ra, hai tay đặt lên vai thằng em, hai chân vút lên trời cao, đằng đằng sát khí, Liễu Hải bị hai quyền đón chào.
Ầm--- Một tiếng nổ lớn, toàn bộ ba người ngã xuống, tựa như một bức tường ầm ập đổ xuống, tiếng sóng âm cực lớn kia vang rộng ra xa.
Đến tấm lưới bảo hộ trên võ đài cũng đung đưa đi đung đưa lại.
Khụ khụ---- Liễu Hải ho vài tiếng, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, anh ta cảm thấy như nội tạng bị người ta chia cắt ra làm đôi, vô cùng khó chịu.
Hai anh em song sinh cũng trong hoàn cảnh ấy, với sức lực hai người liên kết lại, không ngờ lại không thể làm cho Liễu Hải nằm xuống, nhìn thấy Liễu Hải run run rẩy rẩy đứng lên, anh em song sinh không thể tin nổi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cảm thấy không thể tin nổi! Lẽ nào tên này được làm bằng sắt?
Hai người nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên một luồng khí hung ác! Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta mất mạng! Đến đây! Giết không tha!
Trận đánh quyền anh lần này, hoàn toàn là dùng toàn lực cứng để đánh, không còn có tí ti tiểu xảo nào.
Lần này cũng là tổng kết kinh nghiệm của hai anh em song sinh, khi mới bắt đầu là do mưu lợi, bị Liễu Hải chiếm ưu thế cực lớn, bây giờ hai người hiểu ra, chỉ cần dùng sức đối sức mới tiêu hao sức lực lớn nhất của Liễu Hải, mới có thể đánh bại anh ta.
Chuyện này đã chứng minh rõ điều đó, vừa rồi hai anh em liên thủ hợp tác, cử chỉ khiến cho người ta kinh ngạc, làm đất rung núi chuyển. Cả cái đấu trường, đâu dâu cũng có một luồng khí đè nén, cảm giác vừa căng thẳng vừa lo lắng xưa nay chưa từng có bao trùm khắp nơi.
Liễu Hải sức lực có lớn thế nào đi nữa, chung quy cũng không địch nổi sự liên kết của hai người, do vậy, hai anh em họ nghĩ ra nên đồng tâm hiệp lực, cùng lúc ra đòn.
Hai quả đấm to cực đại, như gió gào thét mà xông tới, trong con mắt Liễu Hải lớn dần, càng lúc càng lớn.
Trong khoảnh khắc đó, Liễu Hải bỗng nhiên quay đầu lại hướng về phía Trương Nhất Phàm mỉm cười một cái. Đột nhiên cánh tay phải vung lên, bắt đầu xoay vòng, khí thế như nước, mở núi phá đồi.
Ầm___ Răng rắc___ kông hiểu vì sao, Trương Nhất Phàm nhìn thấy nụ cười của anh ta, đột nhiên cảm thấy tâm thần bất an. Trong nụ cười đó như hàm chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó! Rất nhanh, Trương Nhất Phàm hiểu ra, Liễu Hải chuyển bị dồn hết sức quyết đánh đến cùng.
- Không được rồi!
Lúc Trương Nhất Phàm sợ hãi kêu lên một tiếng, trên võ đài đã vang lên một âm thanh nứt xương. Ngay sau đó, có người nghe thấy tiếng kêu ai ô, kêu lên đau đớn.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, mở to mắt nhìn lên võ đài. Bao người trên võ đài, đang đứng ở đó với tư thế vô cùng cổ quái. Người anh đấm một quyền ra, trúng vào vai trái Liễu Hải, mà Liễu Hải với người em đối quyền, hai cái nắm đấm dính sát vào nhau, trầy da sát thịt, máu tươi từng giọt từng giọt một từ hai kẽ tay chảy xuống.
Nơi mà hai nắm đấm tiếp giáp nhau, một mảnh thịt lẫn lộn, xương trắng lờ mờ hiện ra.
Máu tươi, vẫn đang chảy từng giọt từng giọt một, từ từ hội tụ trên võ đài thành một vũng máu, dưới ánh đèn hoa mĩ vũng máu trở nên đẹp lung linh, vô cùng chói mắt.
Bai người, vẫn đang duy trì động tác này, ít nhất cũng dừng lại khoảng vài phút, người em trong hai anh em sinh đôi mới kêu lên một tiếng quái dị thảm thiết.
- A___
Tiếng kêu này khiến người ta rợn cả tóc gáy. Lý Huy Tông tuy đã nhìn quen loại máu tanh này, cũng không dừng được việc run rẩy vài cái. Trương Nhất Phàm nhìn thấy được, chính chỗ tiếp xúc giữa hai nắm đấm của người em song sinh với Liễu Hải rời ra, hai cái ngón tay không biết là của ai rơi xuống.
Bộp, bộp____ Hai tiếng kêu này, vô cùng rõ ràng.
-A A…A.
Vài cô gái phát ra tiếng kêu sợ hãi, họ cuống quýt bưng kín hai mắt. Quá khủng khiếp, quá bạo lực. Đến ngón tay cũng bị đánh gãy rồi! Trời ơi!
- Liễu Hải___
Trương Nhất Phàm hô to một câu, Liễu Hải quay mặt hướng về bên này, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng. Anh ta giương bàn tay lên, năm ngón đủ cả.
- Hù___
Mọi người rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, người e trên võ đài, thấy tay mình mất đi hai ngón, như nhìn thấy Diêm Vương, sau một lúc mới phản ứng lại. Tiếng kêu thảm thiết đó, chính là từ miệng gã ta vọng ra.
Ai ngờ, đột nhiên tùm một tiếng, Liễu Hải ngã ngửa trên mặt đất. Người anh song sinh đứng dậy, thu lại thế đứng, chạy đến bên người em, lấy răng xé rách quần minh, nhanh chóng băng bó vết thương cho em.
Liễu Hải ngã xuống, Lý Tông Huy cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, dường như mọi chuyện đều nằm trong bàn tay, nắm chắc phần thắng về mình. Cùng lúc đó, ông ta cũng kinh ngạc lắm, sức chiến đấu cảu Liễu Hải thật kinh người! Người này, thật là quá khủng khiếp, cho dù hôm nay không muốn giết chết anh ta, sau này cũng phải nghĩ cách xử đi, không thì sẽ trở thành sự đe dọa rất lớn với mình.
Lúc này, Liễu Hải chỉ cảm thấy toàn thân như rời rụng ra, đau đến nỗi chỉ muốn nằm thế này cả đời, vĩnh viễn không muốn đứng dậy nữa.
Nhưng anh ta biết, thời điểm này mình không thể chết, cũng không thể ngã xuống. Anh Phàm, Bạch Khẩn, chị, tất cả đều đang đợi mình trở về.
Bạch Khẩn, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
Liễu Hải thì thầm nói.
- Liễu Hải, Liễu Hải, cậu phải đứng lên cho tôi! Cậu không được phép ngã xuống!
Trương Nhất Phàm đứng trên khán đài đứng dậy, hướng lên võ đài quát.
Trương Chấn Nam nắm chặt nắm đấm, anh ta nghĩ nếu vạn bất đắc dĩ, bản thân không thể không tự mình xuất mã, trấn trụ băng đảng Thái tử kiêu hung hãn tàn bạo này. Biểu hiện vừa rồi của Liễu Hải thật sự làm cho người ta phấn chấn, Trương Chấn Nam đã chuẩn bị xong rồi, không tiếc mọi giá, bảo vệ Liễu Hải chu toàn. Mà hai tên cảnh vệ của ông ta, cũng vì phẩm chất anh hùng của Liễu Hải máu đào thiết đảm, hào khí tung hoành làm cho kinh ngạc, họ lúc nào cũng chuẩn bị leo lên võ đài cướp người.
Mà Thẩm Kế Văn cũng lặng lẽ dùng điện thoại truyền tin tức ra ngoài chuẩn bị quân đội, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đại náo Thiên Hồng Quốc Tế. Liễu Hải này đúng là anh hùng hào kiệt, anh hùng thật sự, ý chí kiên cường, trung thành, bất khất không buông tha.
Căng thẳng, cực kỳ căng thẳng, bất kể là Trương Nhất Phàm với Thẩm Kế Văn hay là đám người Trương Chấn Nam, Thẩm Kế Phương, trong trường hợp chấn động tâm linh như thế này, tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời.
Thần kinh mỗi người đều giật đùng đùng, như sợi dây đàn lúc nào cũng có thể đứt. Trong hội trường một bầu yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Người anh song sinh băng bó xong cho em trai, bộ mặt hung ác, nắm chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí đi về phía Liễu Hải. Cái tay kia của người em đang yên lành bị Liễu Hải đánh gẫy hai ngón, cả bàn tay đều nát rồi. Là một sát thủ như gã ta, mất bàn tay phải, thì cũng như một kẻ tàn phế.
Cuộc đời này của người em, trở thành độc chưởng khách rồi. Nhất định phải báo thù cho em, đòi lại công bằng.
Một sát thủ không có tay, vĩnh viễn mất đi tư cách làm sát thủ. Người anh mắt đó trừng trừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống Liễu Hải đang nằm trên sàn. Mà Liễu Hải lúc này đang hôn mê hoàn toàn.
Sau hai lần liên tiếp bị thương nặng, một quyền vừa rồi của người anh, đánh trúng vai trái của anh ta. Tuy rằng anh dùng lực đối với lực đã hóa giải được phần lớn sức mạnh, nhưng vẫn khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh ta bị chấn động rất lớn.
Một luồng khí huyết dâng lên, Liễu Hải nhất thời ngất đi.
Người anh song sinh xông đến, một tay nhấc Liễu Hải lên, kêu lên một tiếng oa oa quái dị!
- Dừng.
Trương Chấn Nam hô to lên một tiếng, lập tức đứng dậy. Anh em Lý Thị và Phương Tấn Bằng, ngoài ra còn có mấy tên vệ sĩ cũng vây quanh lại, người của hai bên giương cung bạt kiếm, bầu không khí tương đối căng thẳng.
Lý Tông Huy nói:
- Trương thiếu tướng, lẽ nào các ngươi muốn phạm quy? Nếu đã là đánh hắc quyền, tất nhiên là không chết không ngừng! Đây là quy tắc của trò chơi.
Ầm ầm___ Chính lúc người hai bên đang chuẩn bị tranh chấp, người anh song song đã nâng Liễu Hải lên, hung hăng quật xuống võ đài. Tên chó này, cũng không vất người xuống dưới, hoàn toàn là muốn giữ Liễu Hải trên võ đài, từ từ dày vò cho đến chết.
Vì quy tắc cuả hắc quyền, chỉ cần người không xuống võ đài, thì có thể tiếp tục đánh đòn hiểm không ngừng nghỉ, cho đến chết! Đây chính là ý nghĩ của người anh song sinh.
Trương Nhất Phàm bổ nhào tới, hướng về phía võ đài hét lên:
- Dừng tay!
- Ha ha..
Người anh song sinh phát ra một tiếng cười lớn thê thảm, một lần nữa đi về hường Liễu Hải, đá mạnh một cước, cơ thể của Liễu Hải lập tức bay lên, văng đến lưới bảo hộ rồi lại ngoan ngoãn đàn hồi trở lại.
-Dừng__
Ngay lúc này, kỳ tích xuất hiện, Trương Nhất Phàm vẫn chưa gọi hết câu này, chỉ nhìn thấy cơ thể bị đá bay của Liễu Hải, từ từ phát sinh động tác nhè nhẹ có chút thay đổi, hắn nhìn thấy hai đùi của Liễu Hải từ từ động đậy một chút. Chính là cái này vừa vặn đính trên vòng bảo hộ sắt. Vì thế Liễu Hải khéo léo mượn lực này, phản hồi trở lại.
Hóa ra tên này giả chết, lấy giả để mê hoặc địch thủ. Kỳ thực ra, Liễu Hải khi bị nguời anh song sinh quăng ra, lại bị trúng một cước đau đớn mới tỉnh lại.
Vì thế gã mượn luồng sức mạnh này, theo gió vượt sóng, bắn ngược trở lại long trời lở đất.
Khi người anh song sinh phát hiện ra có phần quái dị thì không còn kịp nữa rồi. Liễu Hải đã giống như thiên thạch rồi, đâm thẳng đến trước mặt mình. Mọi thứ đều thay đổi trong nháy mắt.
A___ Tiếng kêu thảm thiết này, cũng không thua gì với tiếng kê thảm của người em song sinh, Liễu Hải hào khí ngất trời, thoáng cái đã đánh bay người anh song sinh ra ngoài. Ầm vang__ Người anh song sinh nặng nề bị đánh ngã trên mặt đất, Liễu Hải lảo đảo đứng dậy.
Khụ khụ___ Sau khi nôn ra một búng máu, người anh song sinh cũng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.
Ao ___ Lão ta đột nhiêm rống lên một tiếng, hung hăng chém ra một quyền. Nhưng quyền này rõ ràng có chút lệch.
Nỏ mạnh hết đà!
Sức mạnh phần lớn không còn được như trước, nhưng đánh vào người Liễu Hải vẫn chắc nịch, Liễu Hải lắc người nghiến chặt răng, tóm chặt lấy cú đấm đang hướng vào bụng mình, sau đó khuỵu gối lấy hết sức toàn thân công kích một đòn.
- Anh hai.
Người em song sinh phát hiện ra điều bất ổn, nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Liễu Hải. Chỉ có điều mọi chuyện đều đã muộn.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc khiến cho người ta rợn tóc gáy truyền đến, một cánh tay của người anh song sinh bị đập gẫy rồi.
Ngao __ đây là tiếng kêu thảm thiết cuối cùng người anh kêu lên trước khi chết ngất. Xương trắng u mịch, máu thịt mơ hồ, toàn bộ những người trên võ đài thê thảm vô cùng.
Người em song sinh đuổi tới, đá một cước bất ngờ ngay tại chỗ, đá bay Liễu Hải đi ra. Liễu Hải đau đến cắn nát răng, bao nhiêu tia máu từ liên tiếp từ khóe miệng phun ra.
Sau khi ngã xuống đất, anh ta lại loạng choạng đứng lên, đứng thẳng lên!
Người em song sinh cũng không ổn rồi, anh ta nhìn thấy người anh mình chết ngất đi lòng đau như cắt.
Trên võ đài xuất hiện hai thân hình xiêu vẹo, hai người đều lảo đảo, từ từ hướng tới gần đối phương.
Gần rồi, gần rồi…
Tại vị trí cách nhau không đến 1m, hai bên cùng ngừng lại, hai người đều ôm nỗi tức giận, bốn mắt trợn trừng.
- Nha---
Đột nhiên trên võ đài vang lên một tiếng gào thét giận dữ, hai người lăn vào nhau, tất cả mọi người trên khán đài đều vội vàng đứng dậy, Trương Nhất Phàm gấp gáp chạy về phía cạnh võ đài. Chỉ có điều võ đài xây rất quá cao, hắn căn bản không với tới.
Ngay khi hai người cùng lúc ngã xuống, rất nhanh lại nhìn thấy một bóng người nhảy lên, tiếp sau đó là tiếng gào thảm thiết vô cùng.
Răng rắc___ răng rắc___ Trên võ đài lại trở về trạng thái im lặng.
Cuối cùng một người đứng dậy, không ngờ lại là Liễu Hải đang lảo đảo, trên mặt anh ta mang nụ cười thản nhiên, bên khóe miệng vẫn còn những tia máu! Liễu Hải thắng rồi!
- Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Trương Mạnh Phàm nhảy kêu lên, hưng phấn mà chạy hướng về võ đài. Hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam dưới sự chỉ đạo của thủ trưởng, nhanh chóng nhảy lên võ đài đang hạ xuống!
Trương Nhất Phàm cũng xông lên, nắm chặt tay Liễu Hải, Liễu Hải khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Anh, chúng ta thắng rồi!
Trương Chấn Nam cười lớn chạy lên:
- Liễu Hải, thằng ranh này được lắm.
Nói xong, Trương Chấn Nam cũng nhanh chóng chạy tới, ôm chầm lấy Liễu Hải.