Đối tượng là một kỹ sư, tên là Đường Cảnh, chuyên nghiên cứu động cơ, nghe nói anh luôn ở trong ngành ô tô, chủ trì các hoạt động nghiên cứu. Chỉ tiếc, kỹ thuật sản xuất ô tô trong nước thật sự rất lạc hậu, từ khi cải cách tới nay không có mấy tiến triển tốt.
Trương Nhất Phàm nghe Đổng Tiểu Phàm nói, trang thiết bị ô tô trong nước lạc hậu, không chỉ trên vấn đề kỹ thuật mà còn có vấn đề thiết bị. Một đất nước to lớn, giống như về mặt quân đội đều có thể lấy được những thành tựu lớn, vì sao ngành công nghiệp ô tô lại không có đột phá?
Đổng Tiểu Phàm giải thích, nhất là vấn đề về vật liệu, không đạt đước trình độ của nước khác, đều là sắt thép, chính là không đạt được độ phát triển. Hai là vấn đề máy móc thiết bị, giống như lần trước Emi và tập đoàn Hoa Long liên hết đầu tư chế tạo nhà máy thiết bị chữa bệnh, thiết bị của người ta đều do nước ngoài tiến cử, lại có kỹ sư nước ngoài tiến hành lắp ráp.
Nếu dùng thiết bị trong nước, không thể đạt được tới tính chính xác như vậy được, tính năng luôn không bằng.
Những quốc gia phát triển phương Tây, dụng cụ và thiết bị tiên tiến, cho tới bây giờ đều không lộ ra ngoài, bởi vậy bọn họ ở mức độ cao nhất, có thể ước chế bước chân phát triển của Trung Quốc, không ngừng đẩy dời đi các loại kỹ thuật, biến thành bảo hộ kinh tế thị trường tấn công xí nghiệp trong nước.
Hôn lễ của Triệu Khả Tình, Đổng Tiểu Phàm cũng tham gia.
Hai người không thể ngăn cản được cô em họ này tặng một phong bì năm mươi mấy vạn, còn có quà tặng tương đương.
Tuy rằng người của Trương gia cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không phải kiếm được quá nhiều tiền. Bởi vậy, Triệu Khả Hinh liền có ý kiến, yêu cầu anh họ chị dâu bổ sung. Còn có Trương Thiến Thiến, cũng có dự định sau lại gửi lì xì. Lúc mọi người cười đùa, chồng của Triệu Khả Tình cũng là người trung hậu thật thà, hơn nữa gia cảnh của anh ta cũng không bằng Trương gia, chỉ là con cháu công nhân bình thường, cưới Triệu Khả Tình xem như là đặt lên trên cao. Bởi vậy, trên vấn đề hôn nhân, anh ta hoàn toàn nghe theo Triệu Khả Tình, coi bản thân như một đạo cụ.
Đổng Tiểu Phàm nghe nói anh ta ham thích nghiên cứu chế tạo động cơ ô tô, đột nhiên nảy ra chủ ý,
- Tiểu Đường, chị muốn thành lập viện nghiên cứu chế tạo động cơ ô tô, em có đồng ý đến đảm nhiệm chức tổ trưởng không?
Bối cảnh của Đổng Tiều Phàm Đường Cảnh có nghiên cứu qua.
Nhà máy đầu tư chế tạo Hoa Phong năm sau sẽ chính thức đưa vào sản xuất, cô vẫn muốn làm động cơ tiên tiến, chỉ sợ rằng phía bên Sơn Bản sẽ không đồng ý để cho người Trung Quốc tham gia nghiên cứu phát triển. Mục đích đầu tư dự án này của cô chính là muốn mượn kỹ thuật của nước ngoài để giúp đỡ ngành ô tô Trung Quốc.
Đường Cảnh còn chưa nói, Trương Thiến Thiến liền tranh nói:
- Chị dâu nói gì vậy, người ta còn chưa động phòng đã muốn thọc gậy bánh xe? Muốn gì cũng phải vượt qua tuần trăng mật rồi mới nói chuyện công tác?
Đổng Tiểu Phàm liền cười cười, chị chỉ đề nghị, nếu tiểu Đường có ý mà nói thì gọi điện thoại cho chị.
Triệu Khả Tình nói:
- Em thay anh ấy đồng ý! Nhưng không được ra nước ngoài, chỉ có thể ở trong nước, ở nước ngoài có rất nhiều phụ nữ lẳng lơ, tiểu Đường nhà em sợ rằng không chịu nổi.
- Cô nàng chết dẫm kia, là lo lắng mình không đủ sức hấp dẫn hay là ý không ở trong lời? Còn có các khác?
Triệu Khả Hinh cười em mình.
Đường Cảnh không nói gì, Đổng Tiểu Phàm hỏi ý tứ anh ta, anh ta nói,
- Em nghe Khả Tình!
Triệu Khả Tình liền hừ một tiếng,
- Thế nào?
Vẻ mặt kia vài phần đắc ý.
Buổi tối hôn lễ rất náo nhiệt, em rể Chu Khánh Sinh cũng đến, chỉ có chị Trương Bội Bội bụng to, lần này không hề xuất hiện.
Đối với hôn sự của em, Tiệu Khả Hinh có chút đố kỵ, nói cha mẹ bất công, sao có thể để cô ấy tự do yêu đương mà lại không cho mình như thế. Cô liền đưa con cho Thẩm Kế Văn,
- Đi, chúng ta tới cục dân chính.
Thẩm Kế Văn ha hả cười,
- Được, em đi đi, anh giúp em chăm con?
Triệu Khả Tình vẫn giữ tính tình ấy, cô là người khá rộng lượng, nhìn chị gái không vui,
- Chị, vậy chúng ta đổi đi, em phát hiện mình cũng rất thích anh Kế Văn.
- Oa –
Triệu Khả Tình lớn mật thổ lộ khiến có người phát ói!
Những lời này lại làm Thẩm Kế Văn vui đến chết,
- Được, được!
Triệu Khả Hinh liền nhéo tai anh ta,
- Anh dám – Thẩm Kế Văn, em nói cho anh biết, anh sống là người của em chết là quỷ của em! Đừng có nghe theo chủ ý của cô ấy, nếu không đến chết cũng không kịp!
Thẩm Kế Văn liên tục cầu xin tha thứ,
- Được rồi, được rồi, nếu mà có đồng ý, Đường Cảnh cũng không bỏ qua cho anh. Bà xã đại nhân hạ thủ lưu tình!
- Ha ha…
Mấy người này tính tình vẫn là thích nói đùa, khiến cả nhà cười to một trận.
Trương Chấn Nam đi vào,
- Nhất Phàm, ông cụ gọi anh tới.
Trương Nhất Phàm lúc này mới rời khỏi đi gặp mặt lão gia.
Lão gia hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn vui vẻ, trên đầu một khoảng tóc trắng.
Ông ấy là trụ cột của Trương gia, là chưởng môn, Trương gia chính là trong tay ông ấy mới phát triển lớn mạnh, mới thành một gia tộc khổng lồ như ngày hôm nay. Ông là người sống trong mưa bom bão đạn, tham gia quá trình chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam, không hề lùi bước, cũng là một trong những cán bộ Chính trị lão thành trung ương.
Hiện tại nhóm người bọn họ, trên cơ bản không quản lý công việc nội bộ nữa.
Lão gia triệu kiến Trương Nhất Phàm, hẳn là bởi vì giai đoạn trước, trận tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tương, đây cũng là điểm kỳ quái của Trương Nhất Phàm, vì sao phía trên lại không hề xử lý sắp xếp việc này, hơn nữa lại còn ỉm đi, gần như là làm tiêu tan việc này.
Trong nước của tỉnh Tương chỉ là đổi vài giống cá mà thôi, đây là ý gì?
Trong thư phòng, chỉ có Trương Kính Hiên và lão gia, nhìn Trương Nhất Phàm đi vào gọi một tiếng,
- Ông nội, cha!
Lão gia liền gật đầu, cũng không kêu hắn ngồi xuống, Trương Nhất Phàm đành đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện. Trương Kính Hiên nói:
- Con đem chuyện ở tỉnh Tương nói lại với ông nội một lần.
Trương Nhất Phàm đem toàn bộ sự việc trong khoảng thời gian qua tường tận nói lại.
Lão gia nghe xong, trên mặt vẫn bình thản như cũ.
Chỉ có Trương Kính Hiên nhíu nhíu mày, sau khi Trương Nhất Phàm nói xong, lão gia ngẩng đầu,
- Cháu cảm thấy tỉnh Giang Đông thế nào?
Tỉnh Giang Đông có Đổng Chính Quyền ở đó, Đổng Chính Quyền hôm nay cũng xuất hiện trong hôn lễ, hiện tại đang ngồi cùng mấy ông bạn già nói chuyện.
Trương Nhất Phàm hiểu ý tứ lão gia, hắn ngắt lời:
- Cháu còn muốn ở lại tỉnh Tương.
Lúc này bản thân rời đi, thì có hương vị của việc chạy trốn, Trương Nhất Phàm không muốn như vậy. Nếu đi, phải đi một cách oanh liệt, đường đường chính chính, không lưu lại chút tiếc nuối.
Đối với suy nghĩ của con trai mình, Trương Kính Hiên hoàn toàn hiểu rõ, hơn nữa con người tiểu Tâm này, có thể là lúc nhỏ bị mình chiều chuộng hư rồi, tính tình rất xấu, khi đã quyết định việc gì thì người khác không thể ngăn cản được.
Lão gia nói một câu,
- Làm việc theo cảm tính!
Xem ra, ông ấy đối với biểu hiện của Trương Nhất Phàm không mấy vừa lòng. Trương Kính Hiên liền nháy mắt, muốn Trương Nhất Phàm xin lỗi ông nội. Ông cụ có ý tưởng của ông ấy, hơn nữa bọn họ nhìn vấn đề và góc độ rất xa, không giống người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm có thể nhìn thấy.
Trương Nhất Phàm trong lòng lại nghĩ, dựa vào cái gì mà khiến mình vất vả như vậy?
Hắn luôn cho rằng, bản thân không sai, không cần phải trốn tránh.
Nếu vâng theo ý tứ của ông nội, vậy nghĩa là mình nhận sai.
Đúng lúc này, âm thanh của lão gia nhà Thẩm gia vang lên từ bên ngoài,
- Hôm nay ngày vui như vậy, sao lại bỏ chạy đến thư phòng trốn làm gì? Thể hiện chút không khí không được sao?
Âm thanh động đất của người này giống như tiếng pháo, ba người trong thư phòng nghe thấy, lão gia liền phất tay,
- Cháu đi ra ngoài trước đi!
Trương Nhất Phàm cung kính nhanh nhảu đáp,
- Vâng!
Sau đó hắn liền lui ra, ở cửa gặp lão gia của Thẩm gia, Trương Nhất Phàm nói một tiếng, ông ấy cũng không buồn để ý, trực tiếp đi vào thư phòng. Thằng nhãi này gây chuyện với cháu gái nhà người ta một hai câu nói đã muốn cho xong chuyện? Không có cửa.
Trương Nhất Phàm biết trằng ông ta vẫn có khúc mắc với mình, cũng không vội so đo, vội vàng đi xuống tầng, tiếp tục chơi đùa cùng đám người Trương Mạnh Phàm.
Trương Kính Hiên đứng lên nói:
- Mời ngồi, mời ngồi, con đi ngâm trà!
Thẩm lão gia liền cười ha ha,
- Để một Bộ trưởng làm nhân viên phục vụ thật không tiện!
Trương Kính Hiên cũng khiêm tốn đáp:
- Nên làm, nên làm, còn không bằng người bình thường mà?
- Tiểu tử này thật biết cách dát vàng lên mặt mình, rất thú vị!
Thẩm lão gia cười to nói.
Cười xong ông ta liền nhìn Trương lão gia reo lên:
- Lão già chết tiệt này, sao có thể để một đứa con gái tốt như vậy gả cho một thằng mọt sách? Tôi nghe nói tên kia mỗi ngày ngoại trừ mang về một đống phế liệu chuyện gì cũng không làm, về sau thì làm thế nào. Trước kia đã nói rồi, tôi muốn để cho bé xấu xí Thẩm Uyển Vân ném cho Trương gia các người. Còn không làm!
- Cái mồm tối của ông! Đức hạnh!
Lão gia đương nhiên biết tâm tư của ông ta, rõ ràng là hay nói đùa, ông ta lại cứ để ý chuyện Trương Nhất Phàm với cháu gái mình, hiện tại đến con cũng sinh rồi, hắn ta thật sự không còn cách nào.
Tuy rằng không có khả năng Triệu Khả Tình gả cho Thẩm Kế Văn lần thứ hai, nhưng nói qua nói lại, trong lòng ông ta vẫn không vui.
Bị lão gia mắng, ông ta liền ha hả cười, nhìn Trương Kính Hiên bưng trà tới,
- Sao, các ngươi muốn đưa tiểu tử thối kia đến Giang Đông? Đùa cái gì chứ. Không được, tôi không đồng ý.
Trương Kính Hiên không nói lời nào, lão gia liền nói:
- Sao ông vẫn còn cái tính xấu này? Tranh chấp với hổ, tất có thương vong. Lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời gió lặng sóng êm. Lý Thiên Trụ đều đã lùi một bước rồi ông còn không thể sao?
Thẩm lão gia nói:
- Tống gia bọn họ quá vô sỉ, Tổng bí thư cũng không thể quá thiên vị một tên!
Lão gia còn muốn khuyên, nhưng Thẩm lão gia liền nói:
- Được rồi, được rồi, ông là sợ cháu nội bảo bối của ông bị xúc phạm, quên đi, về sau ông đi cầu độc mộc của ông, tôi đi đường Dương Quan. Chúng ta không ai cần lo cho ai hết!