Sao đột nhiên có hiện tượng kỳ lạ như vậy nhỉ?
Lúc này, Trương Nhất Phàm cùng đám người Lục Chính Ông, đã đến nhà khách Tỉnh ủy, mọi người đều chuẩn bị để tiễn bọn họ, lại nghe thấy đồng chí Tiểu Tôn ra nói, đêm qua Trưởng ban thư ký đột nhiên cảm thấy không khỏe, tạm thời không về Bắc Kinh.
A? Đúng là chuyện lạ hiếm có, năm nay vô cùng nhiều.
Lục Chính Ông liền muốn đến hỏi thăm, tiểu Tôn nói:
- Bí thư Lục, các anh về đi. Trưởng ban thư ký biết các anh rất bận, ông ấy nghỉ một lúc, khi nào cần ông ấy sẽ gọi các anh.
Mọi người đành phải ra về.
Trương Nhất Phàm trở về phòng làm việc Ủy ban nhân dân, lại nhìn thấy Lý Hồng đang ngồi đợi ở đó, không khỏi tò mò. Hắn hỏi Lý Hồng, tại sao không đi tiễn Trưởng ban thư ký. Lý Hồng cười:
- Trưởng ban thư ký đã về chưa?
Hai người đi vào phòng làm việc, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Nếu em đã biết ông ta chưa về, sao lại không nói cho anh một tiếng?
Lý Hồng nhìn phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, thản nhiên nói:
- Nói cho anh thì có tấc dụng gì? Dù sao anh phải đi một chuyến.
Đằng Phi rót cho cô một chén trà, liền ngồi bên ngoài phòng làm việc nói chuyện với thư ký Văn Tĩnh.
Lý Hồng nói:
- Xem ra Bí thư Bàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ra sức gây sức ép.
Trương Nhất Phàm liền nhìn cô, nghe Lý Hồng nói:
- Tôi hôm qua, rõ ràng là Trưởng ban thư ký nói với em, ông ấy muốn về Bắc Kinh rồi, sáng hôm nay đột nhiên thay đổi, em cử người đi nghe ngóng, nói là sau khi em rời khỏi chỗ đó, Bí thư Bàng đã đến phòng làm việc của ông ấy, sau đó ông ấy liền nói với tiểu Tôn, ngày mai không đi nữa!
- Có thể ông ấy đã có phát hiện mới, cho nên đã quyết định ở lại để điều tra.
- Không có lý nào, ông ấy đã giao việc cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh các em giải quyết rồi cơ mà, em nói xem ông ta đột nhiên thay đổi, có phải là có nội tình gì không?
- Ông ta đã giao cho em việc gì?
Lý Hồng lấy ra một bức thư tố giác:
- Bức thư này có người xuyên qua nhiều vòng bảo vệ, nhét vào phòng làm việc của Trưởng ban thư ký. Anh nói xem, sẽ là người như thế nào?
Trương Nhất Phàm cầm lấy bức thư rồi nhìn, nội dung bức thư, không ngờ tố cáo Lục Nhã Tình đánh dưới là cờ của bố cô ấy, kiếm lợi cho bất động sản Lam Thiên. Bất động sản Lam Thiên này đã là một nhà bất động sản sắp nổi danh rồi, nó có thể trong khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủi vùng lên, quả thực là không nhỏ. Nếu nói ở đây có vấn đề, Trương Nhất Phàm còn không tin.
Nhưng mà xét xử một chuyện như thế này, vẫn còn muốn làm phiền đến tổ điều tra trung ương, chắc không cần thiết đâu nhỉ? Đương nhiên, nếu như nói điều tra Lục Chính Ông, đó chính là chuyện khác. Sau khi Trương Nhất Phàm nhìn thấy, trong lòng liền có tình hình khái quát.
Hơn nữa hắn nghe Lý Hồng nói, đêm qua có người nhìn thấy Bí thư Bàng đi đến gặp Trưởng ban thư ký, hôm nay Trưởng ban thư ký liền thay đổi, giữa chuyện này chẳng nhẽ vẫn thực sự có thủ đoạn?
Lý Hồng nhìn thấy Trương Nhất Phàm đang do dự, liền hỏi nói:
- Chuyện của bất động sản Lam Thiên, có điều tra hay không?
- Cứ trì hoãn trước. Bây giờ không thể làm phức tạp như vậy được, nếu như bất động sản Lam Thiên thực sự có vấn đề, cũng không ở đây một ngày ngày. Giang Hoài cần sự yên lặng, chúng ta vẫn trì hoãn. Trước tiên cô thăm dò một chút, xem xem Bí thư Bàng và Trưởng ban thư ký, có phải là đã đạt được thỏa thuận gì rồi không?
Lý Hồng gật đầu:
- Được rồi!
Trương Nhất Phàm nói:
- Mấy ngày nữa tôi sẽ về Giang Hạ một chuyến, những chuyện này tôi sẽ không tham gia vào.
Sau khi Lý Hồng rời đi, liền tìm Duệ Quân, giao chuyện cho y. Chính là nghĩ cách để làm rõ chuyện tối qua của Bí thư Bàng, rốt cuộc đã nói gì với Trưởng ban thư ký, tại sao gã vừa đi, Trưởng ban thư ký liền thay đổi chủ ý.
Chuyện này vừa mới giao, kết quả chiều ngày hôm đó, đã truyền đến một tin tức, nói Trưởng ban thư ký dẫn người của tổ điều tra, đến thăm xưởng dệt, miếng đất của xưởng dệt này, chẳng phải đã bị bán đấu giá rồi sao. Người trúng thầu chính là bất động sản Lam Thiên, Trưởng ban thư ký đột nhiên chạy đến chỗ đó làm gì nhỉ?
Hiện tại nhà máy dệt đang tiến hành giải phóng mặt bằng, năm ngoái vừa mới bán đấu giá, bất động sản Lam Thiên chuẩn bị dùng để khai thác, phát triển thành khu dân cư.
Khi giải phóng mặt bằng, từng có người biểu tình nhưng sau đó đã được giải quyết.
Trưởng ban thư ký đến đó điều tra, tin tức này truyền đến tai của Lục Chính Ông, rất khó chịu.
Hôm qua rõ ràng nói là điều tra đã kết thúc, tổ điều tra chuẩn bị về Bắc Kinh, hôm nay lại thay đổi, còn chạy đến dự án mới của bất động sản Lam Thiên để điều tra, điều này rõ ràng là nhằm vào mình mà.
Xem ra, bọn nó là muốn điều tra chết mình đây mà, Lục Chính Ông hung hăng đập bàn. Vắt tay sau lưng đứng trước cửa sổ, vẻ mặt oán giận.
Tên Bí thư Bàng này, lại giở cái trò gì vậy?
Hơn nữa Duệ Quân nhận được lệnh của Lý Hồng, liền triệu tập mấy cán bộ tổ chức nòng cốt Tây Phong. Bọn họ phân tích, có thể để Trưởng ban thư ký thay đổi hành trình của mình hay không, Bí thư Bàng nhất định làm chút tay chân. Thứ nhất là tố giác tin, hai có thể là đút lót ( Tin tức của thư tố giác, gã lấy được từ chỗ Lý Hồng, đút lót chỉ là sự phỏng đoán)
Người của Trưởng ban thư ký, Duệ Quân đã từng nghe nói, người này bình thường được coi là chính trực, có bản lĩnh, cũng không làm xằng làm bậy.
Nhưng gã có một bí mật mà ít người biết được, đó chính là sự theo đuổi của gã với ngọc, đã đến mức điên cuồng.
Trong những tình huống bình thường, cho dù ai đưa đồ gì cho gã, gã sẽ không lấy. Hơn nữa gã cũng không có ham mê gì với phụ nữ, nhưng mà chỉ nghe thấy ở đâu có sự xuất hiện của ngọc tốt, gã luôn muốn đến xem. Nhưng mà chắc chắn không ra tay, nhìn rồi sẽ đi.
Đương nhiên, một số người biết được tin tức này, sẽ trăm phương nghìn kế, tặng những đồ bằng ngọc mà gã thích cho gã.
Bởi vậy, Duệ Quân nghi ngờ, có phải gã đã bị ngọc mê hoặc rồi không!
Lang Hổ cả ngày vẫn chưa làm rõ được, ngọc mê hoặc?
Trò gì vậy?Văn tĩnh cười mắng y một câu:
- Đầu gỗ, mê ngọc, chính là bị ngọc mê hoặc rồi. Bí thư Bàng có thể dùng ngọc đưa…cho ông ấy.
- Mua chuộc rồi?
Lang Hổ cười phá lên.
Văn tĩnh khen ngợi gã một câu:
- Thông minh!
Duệ Quân nói:
- Vậy thế này đi, Lang Hổ, giao cho anh nhé!
Lang Hổ lộ ra nụ cười bất cần:
- Được, vậy tôi đi nhé!
Văn tĩnh liền nhìn bối cảnh của gã, nói thầm một câu:
- Thằng cha này, tuổi không còn nhỏ nữa rồi, vẫn còn lăng nhăng. Ai, có phải những người cùng với anh, đều có đức tính này?
Duệ Quân nhíu mày:
- Tôi thì sao? Có chỗ nào không đúng sao?
Thấy Cù Tĩnh đang chuẩn bị không để ý đến gã, gã hỏi một câu:
- Bạn học của cô bây giờ sao rồi?
Văn Tĩnh ngẩng đầu:
- Anh muốn làm gì?
Duệ Quân hoảng sợ:
- Tôi chỉ hỏi thôi, cô không phải căng thẳng như vậy?
Gã nhìn mặt Duệ Quân, đột nhiên đỏ lên, Duệ Quân mỉm cười, từ từ rời khỏi phòng.
Hơn nữa Bí thư Bàng ở nhà, bảo mẫu đang dọn nhà vệ sinh, khi cô ấy đi vào phòng lau giá sách, đột nhiên phát hiện ra bức tượng ngọc đặt trên giá sách đã không còn nữa. Liền sợ đến mức mặt tái nhợt đi, hoang mang lo sợ.
Bức tượng ngọc này là vận mệnh của ông chủ, luôn giống như bảo bối, sao hôm nay đột nhiên không cánh mà bay thế nhỉ?
Cô sợ đến mức choáng váng, mau chóng gọi điện thoại cho bà chủ, vợ Bí thư Bàng thấy hôm nay thời tiết đẹp, liền đi ra ngoài dạo phố, điện thoại của bảo mẫu, khiến cô ấy giật cả mình. Bức tượng phật bằng ngọc này có lai lịch, đó là ngọc gia truyền. Sao lại không thấy được nhỉ?
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của bà ta là lập tức báo cảnh sát, bảo mẫu nghe thấy, lúc này mới tỉnh táo lại, liền cử người gọi điện thoại đến đồn công an.
Đồn công an nhận được điện thoại như vậy, nghe nói là nhà Bí thư Bàng có kẻ trộm, liền thông báo đến Khương cục, cục trưởng Khương thầm toát mồ hôi. Khoảng thời gian này Bí thư Bàng này tâm tính vốn không tốt, lúc này lại bị trộm, đen đủi là sợ chỗ mình, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị phê bình rồi.
Cho nên gã vội vàng cử người đến, đích thân mình điều tra vụ án này.
Vợ của Bí thư Bàng cũng đnag vội vàng trở về nhà, trên đường về đột nhiên nhớ ra cái gì đó không đúng, chuyện này không cần hỏi chồng sao?
Cô liền gọi điện thoại cho bí thư Bàng, thư ký bất đắc dĩ nói, ông chủ đang bận, không thể làm phiền được.
Lúc cô đi về nhà, cục trưởng Khương đã dẫn người, chạy đến biệt thự số tám.
Hôm nay Lục Thiên Khoáng không có chuyện gì, về sớm. Nhìn thấy biệt thự số tám có nhiều cảnh sát như vậy, gặp phải sự nguy hại, còn tưởng rằng Bí thư Bàng xảy ra chuyện gì. Kết quả gã hỏi cục trưởng Khương, cục trưởng Khương lúc này mới lặng lẽ nói:
- Nhà Bí thư Bàng bị trộm, mất một bức tượng gia truyền bằng ngọc. Bởi vậy nên vừa mới báo án, mình liền vội chạy đến.
Lục Thiên Khoáng cảm thấy có chút kỳ lạ, kẻ trộm dám đến đây ăn trộm đồ sao? Mệnh lớn thế sao?
Tuy nhiên nhà của Bí thư Bàng gặp trộm, gã thấy có sự thú vị, liền gọi điện thoại cho chị. Tâm trạng của Lục Nhã Tình, không hơn gì émi trai, cô dường như đã nắm bắt được cái gì, vì thế lại gọi điện thoại cho Âu Dương Tam Hào, nói với gã chuyện này.
Âu Dương Tam Hào vừa nghe, ôi, thú vị. Nhà bí thư Bàng đột nhiên mất một pho tượng ngọc gia truyền? ha ha…
Âu Dương Tam Hào lại đem chuyện này, nói cho Lục Chính Ông.
Lục Chính Ông liền hiểu ra, được lắm tên Bí thư Bàng, hóa ra là như vậy!
Về sự đam mê này của Trưởng ban thư ký, tuy rằng không phải ai cũng biết, nhưng mà Lục Chính Ông là người như thế nào? Đến sự nhạy bén này cũng không có, còn lăn lộn được không?
Nếu đoán không sai, nhất định gã đã tặng bức tượng phật bằng ngọc cho ai đó rồi?
Bước cờ này tuyệt diệu thật!
Lục Chính Ông liền gọi chủ nhiệm văn phòng đến, hung hăng phê bình.
Không ngờ có người dám đến trụ sở tỉnh ủy lấy đồ?. Gan lớn quá! Anh gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy công an, xem xem công tác trị an xã hội của bọn họn, bắt như thế nào thế?
Chủ nhiệm văn phòng không hiểu gì đã bị phê bình, Bí thư Đảng ủy công an me me, nhà bí thư Bàng không ngợ bị trộm? Điện thoại của gã đã gọi đến sở Công an, cũng gọi người đến mắng cho một trận.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều bị mắng khi không hiểu gì cả, để thể hiện thái độ của mình, hai vị Phó giám đốc sở công an đều đến hiện trường. Dưới sự vận động của một số người, một truyền mười, mười truyền một trăm, sau đó, chuyện này đã gây ồn ào cả huyện.
Bí thư Bàng và Trưởng ban thư ký đi về khách sạn từ nhà máy dệt, thư ký lại một lần nữa nhận được điện thoại, vội vàng đi đến nói:
- Bí thư Bàng, vừa nãy vợ anh có gọi điện đến nói nhà bị trộm, đã mất đi một pho tượng ngọc gia truyền? Bây giờ người của Tỉnh ủy đều biết rồi, hai vị Phó giám đốc sở công an cũng đã đến hiện trường, bọn họ cần anh đi một chuyến.
- Cái gì
Hai chân của Bí thư Bàng mềm nhũn, choáng váng ngã trên mặt đất.