Gia đình của chú hai, gia đình của cô, còn thêm những đứa nhóc lớn lớn nhỏ nhỏ, một gia đình lớn như vậy, cũng chỉ có những lúc có lễ hay đón năm mới, mới có thể tụ tập nhiều người như vậy, bởi vì mỗi người Trương gia, đều có công việc riêng của mình. Ông cụ có nói qua, ngoại trừ lễ đón năm mới, những ngày bình thường, cũng có thể không về Bắc Kinh.
Trong bao nhiêu người, Trương Mạnh Phàm và Triệu Khả Tình đương nhiên sẽ trở thành đối tượng để các trưởng lão chỉ trích, hai người các ngươi muốn làm gì? Đáng tiếc, qua năm nay, nếu con không tìm một người, chúng tôi sẽ tìm giúp con, để con không thể tiếp tục như vậy.
Vẻ mặt của Triệu Khả Tình uất ức, cũng không dám cãi lại. Trương Thiến Thiến trốn bên cạnh bật cười, cô nói:
- Thiến Thiến con đừng cười, con cũng vậy đó, sang năm là hạn chót, nếu không được, giống như Khả Hinh, chỉ định trực tiếp cho một người.
- Lại phân chỉ tiêu?
Trương Thiến Thiến bỉu môi,
- Anh con còn chưa kết hôn? Sao lại sợ con gả không được?
Trương Mạnh Phàm thấy dấu hiệu không tốt, chiến hoả sắp đốt lên người mình, cậu ta muốn chuồn đi. Cô hô lên,
- Mạnh Phàm con đi đâu đó? Mỗi lần nói đến là con bỏ chạy! Quay lại.
Nhưng cô thật sự có uy tín, và là một người con gái mạnh mẽ. Trương Nhất Phàm nói:
- Con đi nhà vệ sinh trước!
- Quay về, nghe cô nói hết cũng không chết mà!
Trương Mạnh Phàm liếc mắt nhìn chằm chằm đứa em, ngoan ngoãn ngồi lại, nghe giáo huấn.
Trương Nhất Phàm ngồi ở đó xem ti vi, bắt đầu chương trình đón xuân rồi.
Chị dâu cả nhìn mấy người chủ trì trên màn hình nói:
- A? Người mặc váy đỏ, hình như là Lưu Hiểu Hiên của đài truyền hình tỉnh Tương!
Trương Nhất Phàm nhìn qua, có chút kích động, đúng là cô bé đó. Sao không nghe nói gì, lại trở thành người dẫn chương trình đón xuân? Nhìn cô có vẻ duyên dáng yêu kiều, Lưu Hiểu Hiên giống như bông hoa đang nở rộ, tay cầm microphone đứng trên khán đài, dáng vẻ rất tự nhiên, phong cách mê người.
Một ngôi sao mới lại được sinh ra, chỉ sợ đài truyền hình Trung ương phải đổi gương mặt mới, lúc trước, hàng năm đều là mấy gương mặt ông Trương, mọi người nhìn cũng thấy chán rồi.
Ánh mắt của chị dâu nhìn qua Trương Nhất Phàm,
- Lưu Hiểu Hiên này hình như là người Thông Thành, chắc các cậu đã quen biết nhau!
Trương Nhất Phàm gật đầu như thằng ngốc, biết, đương nhiên là biết. Cô ta nổi tiếng như vậy, mọi người ở tỉnh Tương đều biết cô.
Trong mắt chị dâu có chút nghi ngờ, bởi vì lần trước cô ở HongKong, thấy hình như Lưu Hiểu Hiên cũng ở đó, sao lại trùng hợp như vậy? Trời sinh phụ nữ rất nhạy cảm, cô vẫn cảm thấy giữa Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm có cái gì đó.
Nếu đàn ông coi thường trực giác này của phụ nữ, chính là coi thường chỉ số thông minh của mình, chị dâu vô cùng nhạy cảm đúng là khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, không ngờ lại đoán như vậy, không ngờ cũng rất chính xác khiến cho người khác ngạc nhiên, vừa rồi Trương Nhất Phàm kinh ngạc, lại khiến cho chị dâu càng khẳng định, chú ba có quỷ.
Trương Nhất Phàm xót xa nhìn anh cả, với sự nhạy bén của chị dâu, thì anh ta làm sao có thể lọt qua?
Nhưng mà cũng tốt, trong quân đội con gái ít, Trương Chấn Nam sẽ không phiền não như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm ôm đứa con xem ti vi, Tiểu Thiên Vũ đi ngủ với mẹ. Nó nói không ngủ cùng ba, mẹ thì được!
Đứa bé Tiểu Thiên Vũ hai tuổi này, làm cho mọi người cười sảng khoái.
Trương Nhất Phàm về phòng, lại xem ti vi, xem đến lúc mười hai giờ.
Chắc Lưu Hiểu Hiên không bận rộn nhiều rồi, hắn mới gọi qua số mới của cô.
Một hồi lâu, Lưu Hiểu Hiên vừa mới từ đài truyền hình trở về, đang ăn mì gói ở nhà. Chuông điện thoại reo thấy Trương Nhất Phàm gọi, cô không có nhìn liền để lên tai nói a lô.
- Hiểu Hiên, là anh!
Khụ khụ --- trong điện thoại vang đến âm thanh của một trận ho, Lưu Hiểu Hiên bị sặc, Trương Nhất Phàm vội hỏi nói:
- Sao rồi?
- Đều do anh, làm em sặc.
Lưu Hiểu Hiên vỗ vỗ ngực, ho một trận,
- Em đang ăn mì gói.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chúc mừng, thật không ngờ, không ngờ em trong khoảng thời gian ngắn, có thể làm người dẫn chương trình đón xuân.
- Thì sao.
Lưu Hiểu Hiên đẩy tô mì ra, đặt đôi chân lên giường.
- Anh đã về Bắc Kinh phải không? Sao không đến xem em?
- Có mà, chỉ có điều không có thời gian. Hai ngày sau nha!
- Em có cô đơn không? He he..
- Em cũng muốn, nhưng không có thời gian để cô đơn, anh đến không? Không đến em đúng là rất cô đơn.
- Qua hai ngày đi, tạm thời chưa rảnh!
Vẻ mặt Lưu Hiểu Hiên khao khát,
- Em ở đây chờ anh.
Lúc nói chuyện, cô đánh giá phòng ngủ, thầm nghĩ, nếu Trương Nhất Phàm đến đây, nên làm sao đây? Mình vẫn còn ở trong phòng cho thuê.
Chỉ là lần này phấn đấu ở Bắc Kinh, tiêu hao không ít, tặng quà, mời ăn cơm,… a, đã bỏ ra hơn hai mươi vạn. Bây giờ cô mới nghĩ đến sự phiêu lưu đầy gian khổ.
Vốn cô có chút chạnh lòng, nhưng chương trình đón xuân tối nay làm cô vô cùng tự tin.
Lúc này lại nghe được giọng nói của Trương Nhất Phàm, trong lòng Lưu Hiểu Hiên rất vui, cô lấy điện thoại kẹp ở cổ, vừa cởi áo, vừa nói:
- Thật ra đó là một sự trùng hợp may mắn, lúc đó em không thể tin được, đài truyền hình sẽ gọi em đến dẫn chương trình đón xuân. Anh biết không? Lúc đó rất gấp, làm cho em vội muốn chết được.
Lưu Hiểu Hiên cởi cái áo sơ mi màu đen ra, chuẩn bị đi tắm. Hôm nay trên sân khấu, khẩn trương và kích động, nguyên người đầy mồ hôi. Đến giờ, cô vẫn còn cảm thấy chưa hoàn hồn, những người trong đài truyền hình kêu cô cùng đi ăn khuya, cô đều từ chối.
- Thật ra lúc đó người được chọn không phải em, mà là người dẫn chương trình nổi tiếng trước kia. Ai ngờ mười phút trước khi bắt đầu, đột nhiên té xĩu ở sau khán đài. Giám đốc nóng lòng, cho người ba chân bốn cẳng đưa cô vào bệnh viện. Lúc đó, ở đài cũng không còn người nào khác, Giám đốc cũng nóng lòng loạn lên, gọi em đến thay thế. Thế nào? Anh nhìn em trên ti vi được không?
Lưu Hiểu Hiên rất muốn biết biểu hiện của mình trên sân khấu.
Trương Nhất Phàm thành thật nói:
- Không chỉ là được, mà là rất được! Anh tin rằng xuân này may mắn nhất, chính là em.
Lưu Hiểu Hiên hãnh diện nói, nếu đúng là như vậy, em sẽ cảm ơn anh!
- Cám ơn anh điều gì? Đó là vận may của em tốt. Hơn nữa chính em đã cố gắng, có câu nói, cơ hội luôn luôn là của những người chuẩn bị, đây là công lao của em, dựa vào thực lực mà phấn đấu đi lên.
Lưu Hiểu Hiên vẫn đặt công lao lên người Trương Nhất Phàm,
- Nếu không có anh, em đâu dám đến Bắc Kinh một mình. Cảm ơn anh đã cho em dũng khí!
Cô nói xong, phải đi vặn nước ra tắm rửa, Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng nước,
- Thời gian không còn sớm, cố gắng nghỉ ngơi. Anh biết em muốn tắm rửa, hai ngày sau anh sẽ liên lạc với em.
Lưu Hiểu Hiên vui rạo rực gác máy, cười mỉm rồi vào phòng tắm.
Đây là khu nhà trọ thông thường độc thân ở Bắc Kinh, hai mươi mấy mét vuông, một nhà vệ sinh một phòng ngủ. Không có phòng khách cũng không có nhà bếp, hơn nữa mắc đến nỗi người ta phải sợ.
Lưu Hiểu Hiên vì ở đây gần, vẫn là nhờ người quen mới tìm được chỗ trọ.
Nhưng vì giấc mơ nổi tiếng, tiền của Lưu Hiểu Hiên đã dùng hết không còn bao nhiêu.
Nếu không có thời cơ tối nay. Lưu Hiểu Hiên không biết mình còn có thể chống đỡ tiếp không.Mấy tháng nay, cô đã trải qua trăm cay nghìn đắng.
Nghĩ đến hai ngày sau là có thể gặp Trương Nhất Phàm, trong lòng cô rất phấn khởi.
Ngày mai là mồng một, Trương Nhất Phàm nằm trên giường, nghĩ nên đi bái kiến ông Chủ tịch Lý.
Trong lòng Trương Nhất Phàm, Chủ tịch Lý là một người vừa đáng kính vừa đáng yêu, từ lúc hắn lên chức, hấp hấp tấp tấp, đã dấy lên bao nhiêu tham nhũng. Mình làm toàn bộ những việc này, đúng là không đáng nhắc tới.
Trương Nhất Phàm rất thích, cũng rất kính trọng thủ đoạn dứt khoát của ông ta.
Chỉ là ai có thể ngờ, sau gần một năm, ông Chủ tịch liền về hưu, chuyện này, đã khiến Trương Nhất Phàm canh cánh trong lòng.
Trong lòng thầm nghĩ chuyện Chủ tịch Lý, đột nhiên hắn có suy nghĩ, nếu có thể khiến ông Chủ tịch đến Tỉnh, đúng là rất náo nhiệt a! Chỉ cần Chủ tịch Lý đến tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm nắm chắc sẽ đưa được ông ta đến Vĩnh Lâm.
Hoàn cảnh như hiện giờ, Chủ tịch Lý rất oai phong trong Đảng, đúng là không thể so với, sát khí của ông, bất cứ ai cũng không dám vuốt ve cạnh của nó. Trương Nhất Phàm rất thích nhìn đôi mày đậm của Chủ tịch Lý, có người nói, mình cũng có sát khí giống như Chủ tịch Lý, lông mày của hai người hơi giống nhau.
Nhưng Trương Nhất Phàm biết rằng, đó chỉ là những lời nói để lấy lòng mình.