Lý Hồng từ vai của Trương Nhất Phàm đứng lên, lau nước mắt.
Cô y tá lại gõ cửa, Trương Nhất Phàm hô lên:
- Vào đi!
Bộ dạng của Lý Hồng, có chút thương cảm, buồn rầu, cô y tá nhìn ra được đây không phải là một người con gái tầm thường, hơn nữa còn đang có chuyện buồn. Vừa rồi cô nói hai người là vợ chồng, Trương Nhất Phàm phủ nhận.
Nhưng bây giờ thấy hai người ôm nhau, à không, là nằm sấp lên nhau.
Cũng không đúng, Trương Nhất Phàm không có nằm sấp, chỉ là người bệnh xinh đẹp kia ngả vào bả của hắn. Trong lòng cô y tá nghĩ, động tác thân mật như vậy, không phải vợ chồng thì chỉ có bạn tình.
Nếu Trương Nhất Phàm phủ nhận, chẳng lẽ không phải là người tình? Nghĩ đến đây, cô lại liếc nhìn Lý Hồng một cái.
Người con gái này thật sự không tồi, da dẻ tốt, hình dáng cũng rất được, hơi lạnh lùng diễm lệ. Giống như các công chúa ở trên cao, khiến chúng ta không dám tuỳ tiện đến gần.
Giờ phút này trên mặt cô đầy nước mắt, làm cho cô y tá cũng có chút áp lực. Nhưng cô thầm cảm thấy lạ, một cô gái giống như Lý Hồng, sao có thể làm người tình của người ta?
Nếu thật sự cô ấy là người tình, vậy thì đáng tiếc quá. Cô y tá bước vào để tiêm, nhìn thẳng vào mặt của Lý Hồng,
- Chị này, chị đã tiêm xong. Cơ thể của chị không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là được.
Lý Hồng gật gật đầu, cô y tá bước đi.
Lý Hồng nói:
- Em đói bụng rồi,
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, anh mới là người đói bụng, hai người đều chưa ăn cơm. Đợi cô tiêm xong, đã tám chín giờ rồi.
- Muốn ăn cơm, ra ngoài đi! Ra ngoài rồi muốn ăn gì thì ăn.
Lý Hồng xuống giường,
- Em đi nhà vệ sinh.
Hai tiếng đồng hồ vừa rồi truyền nước biển, nhịn quá rồi, tiếng đóng sầm cửa nhà vệ sinh vang lên, trong lòng Trương Nhất Phàm nghe thấy có chút kỳ lạ.
Tiếng nước tiểu của con gái, đúng là to hơn so với con trai, nhưng nghe thấy rõ, làm cho Trương Nhất Phàm mặt đỏ tai hồng. Lại nghĩ tới vừa rồi lúc Lý Hồng tựa vào vai mình khóc, bộ ngực đó dựa chặt vào cánh tay mình thoải mái lạ thường.
Cánh tay của Trương Nhất Phàm, bị rất nhiều cô gái dựa qua, không hiểu sao lần này tim đập nhanh, tin chắc con trai nào cũng có. Nhưng Lý Hồng thì khác, một đứa con gái lạnh như băng, Trương Nhất Phàm rất khó tưởng tượng, nếu ở chung với cô, có thể có tình cảm gì không.
Từ nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước bồn cầu, Lý Hồng rửa mặt đi ra, cô nói với Trương Nhất Phàm:
- Bộ dạng của em có khó coi không?
Trương Nhất Phàm nhìn vào mắt cô nói:
- Không sao, dù sao em cũng không cần quan tâm điều đó.
Ánh mắt của Lý Hồng, có chút đỏ, nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, cô lấy từ túi xách ra một cái kính râm. Khỏi nói, bộ dạng Lý Hồng đeo kính râm, khá thú vị, rất là thời trang, rất có khí chất.
Hai người phải ra ngoài ăn cơm, cô y tá thấy,
- Ai, chị không thể ra ngoài, bệnh viện nói phải nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cô ấy đói bụng, chúng tôi đi ăn chút rồi về.
Cô y tá rất có nguyên tắc, kiên quyết lắc lắc đầu, nói với Lý Hồng:
- Vậy bảo bạn trai của cô mua về cho cô đi!
Sắc mặt của Lý Hồng có chút thay đổi, Trương Nhất Phàm cũng không biết làm sao, nói với cô ta, tôi không phải chồng của cô ấy, cũng không phải bạn trai, có sao không? Chẳng lẽ hai chúng tôi xứng đôi lắm sao?
Đối với hành động cố gắng ghép của cô y tá, Trương Nhất Phàm chỉ biết liếc nhìn Lý Hồng một cái, tôi đã giải thích qua, cô vẫn không nghe.
Lý Hồng trực tiếp đi ra ngoài,
- Đợi chút để em đi giải thích với bác sĩ.
Cô vừa nói vừa đi, cô y tá ngăn không được, lại càng không dám cản lại. Bởi vì có thể ở trong phòng bệnh đặc biệt, đều là người có lai lịch, mình không nên đụng vào.
Trương Nhất Phàm cười cười xin lỗi cô y tá,
- Chúng tôi quay lại ngay, lập tức quay lại.
Hai người ngồi lên xe của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng nói, anh đắc ý nhỉ!
- Anh đắc ý gì?
Trương Nhất Phàm khó hiểu hỏi.
- Anh chiếm lợi từ em.
- Không có a!
- Vậy sao anh không giải thích?
Lý Hồng nói chính là chuyện của cô y tá, đem hai người trở thành người tình. Trương Nhất Phàm hiểu, hắn nói,
- Sao em không giải thích?
Lý Hồng không nói, nhìn những con đường nhộn nhịp, chuyển đề tài:
- Chúng ta đến tiệm nào ăn cơm?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn, giờ này nơi có thể ăn cơm rất ít, hắn suy nghĩ chút,
- Ngọc Lâu Đông đi!
Ở đó thời gian tan ca muộn chút, quán cơm bình thường, lúc chín giờ là hết người rồi, tối chút nữa chính là ăn khuya.
Bình thường Ngọc Lâu Đông có để lại một hai lầu bếp, trước kia Trương Nhất Phàm ở đó ăn qua vài lần. Lý Hồng không phản đối, hai người lái xe, đi tới Ngọc Lâu Đông.
Trong quán cơm căn bản không có khách, nhân viên phục vụ vội dọn vệ sinh. Hai người bước vào, cô gái phục vụ rất niềm nở dẫn hai người vào phòng riêng.
Trương Nhất Phàm kêu mấy món đồ ăn, nhân viên phục vụ nói, muốn canh gì?
Trương Nhất Phàm hỏi Lý Hồng,
- Uống canh gì?
Tâm trạng Lý Hồng không tốt, khẩu vị chắc chắn cũng không tốt, cô nói tuỳ. Trương Nhất Phàm cũng không biết cô muốn uống canh gì, liền hỏi nhân viên phục vụ,
- Ở đây của cô có canh gì đặc biệt?
Nhân viên phục vụ nói:
- Gần đây chúng tôi bán rất được canh đu đủ mơ, rất nhiều cô gái thích uống.
Hắn hoàn toàn không để ý đến, Lý Hồng hơi hơi nhíu nhíu mày.
- Vậy canh đu đủ mơ đi!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu,
- Nhanh nha!
Cảm giác đó giống như đang vội vàng mở phòng, nhân viên phục vụ liên tục đáp, lập tức đi liền!
Lúc Lý Hồng thấy nhân viên phục vụ đi ra, cau mày hỏi Trương Nhất Phàm,
- Anh biết canh đu đủ mơ có công dụng gì sao?
- Không biết.
Trương Nhất Phàm thật sự không biết, trước kia hắn chưa uống qua canh này.
Lý Hồng âm thầm lắc đầu,
- Không biết mà kêu bậy, để cho anh uống!
Oan uất cho Trương Nhất Phàm, mình có ý tốt. Hơn nữa nhân viên phục vụ cũng đề xuất canh này, chẳng lẽ không đúng? Hắn ngẩng đầu nhìn lên tường.
Canh đu đủ mơ, ăn canh tốt cho dáng người! Trở thành người đẹp!
Vẽ trên tường, một cô gái trẻ có bộ ngực to ra, làm một động tác rất khoa trương, bộ ngực kia, đúng là doạ người. Lại không biết có phải đã uống canh đu đủ mơ không.
Trương Nhất Phàm hôn mê, hoàn toàn mê man, hoá ra là ý này, liếc nhìn Lý Hồng cái, ngực của Lý Hồng không thể cho là lớn, cũng không nhỏ. Nghĩ đến lúc ban nãy Lý Hồng dựa chặt vào bờ vai mình, Trương Nhất Phàm còn có chút thất thần.
Lý Hồng phát hiện ánh mắt hắn không bình thường, từ trên vách tường nhìn qua, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt.
Quảng cáo này sao không dán ở chỗ khác? Lại dán trong đây, làm cho người ta xấu hổ!
Là một người con gái, tất nhiên Lý Hồng cũng rất để ý đến dáng người của mình, hơn nữa cô so với những người con gái bình thường, càng phải chú ý bảo vệ hình tượng bên ngoài. Tuy chưa kết hôn, nhưng dáng người cũng rất quan trọng.
Nếu ở cùng người con trai khác, chắc chắn Lý Hồng rất lạnh lùng, không biểu hiện một chút hoà nhã với đối phương dù chỉ một ít, nhưng trước mặt Trương Nhất Phàm, cô làm không được.
Trương Nhất Phàm vô tội, hắn đã hi sinh thời gian của mình để ở bên Lý Hồng, được đối đãi như vậy chắc chắn là không công bằng.
Lý Hồng kéo kéo quần áo, vốn muốn che giấu điều gì, không ngờ hành động này, biến tốt thành xấu. Kéo quần áo ngay ngắn lại khiến cho bộ ngực của cô lộ ra, nhìn thoáng qua thì không nhỏ hơn so với hồi nãy.
Dường như có cảm giác không cam lòng khi yếu thế, điểm nhấn của mình không phải là hứng thú ở bộ ngực, Lý Hồng thầm mắng câu ngu thật!
Thức ăn đến rồi, nhân viên phục vụ nhiệt tình hỏi Trương Nhất Phàm, có muốn uống chút rượu hay không. Bởi vì cô thấy, Trương Nhất Phàm và người con gái trước mặt giống như đang trong giai đoạn đầu, với kinh nghiệm vốn có của nhân viên phục vụ, cô cho rằng Trương Nhất Phàm vẫn chưa đạt được.
Bởi vậy, lúc này uống rượu càng có ý nghĩa hơn. Quan hệ của rất nhiều nam nữ, sau khi uống rượu đều làm bậy. Con trai uống rượu vào có thêm can đảm, cũng có thể che giấu hành vi bất chính của mình.
Còn con gái uống rượu, càng thêm ngượng ngùng, nửa say nửa vời, theo số liệu thống kê điều tra, trong trường hợp này nam và nữ quan hệ với nhau là, 60% - 70%.
Trương Nhất Phàm từ chối uống rượu, tuy rằng hắn đối với Lý Hồng cũng có cảm tình, nhưng hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể làm chuyện đó với bất kỳ cô gái nào, hắn không phải Hồ Lôi, nên không thể giống Hồ Lôi. Trong lòng hắn chỉ coi Lý Hồng là bạn bè, giữa bạn bè không cần loại quan hệ đặc biệt.
Lý Hồng cũng không muốn uống rượu, bữa cơm này cứ bình thường thanh thản trôi qua.
Canh này, Lý Hồng kiên quyết không đụng đến, dường như cố ý nhấn mạnh, tôi không cần ngực đầy đặn.
Cho đến khi hai người rời khỏi, nhân viên phục vụ đều tiếc thay cho Trương Nhất Phàm, cơ hội tốt như vậy, cô gái tốt như thế, sao lại có thể bỏ lỡ? Thủ đoạn tán gái của con trai rất thông thường a!?
Trên xe, Trương Nhất Phàm chuẩn bị quay về, Lý Hồng nói:
- Đi dạo một chút đi, tôi không thích mùi vị ở bệnh viện.
Trương Nhất Phàm nghe ra trong lòng cô đang buồn, trực tiếp chạy xe đến vùng ngoại ô yên tĩnh, bờ sông kia nổi tiếng nhất thành phố. Không khí nơi này mát mẻ, phong cảnh tuyệt đẹp. Ban ngày, buổi tối đều có rất nhiều người hóng mát, tản bộ ở đây.
Lý Hồng xuống xe, đứng đó đón gió, mặt hướng về phía thành phố, vẻ mặt ảm đạm.
Trương Nhất Phàm bước qua, nhẹ nhàng nói:
- Đừng nghĩ gì hết, ngày mai về thành phố rồi nói sau!
Đột nhiên Lý Hồng xoay người, nhào vào lòng ngực của Trương Nhất Phàm, ôm chặt hắn.
Trương Nhất Phàm chợt giật mình, cố gắng giữ chặt tư thế của mình, không nhúc nhích.