Đón chờ ngày này, mình đã tốn suốt tám năm, trong thời gian tám năm, từ một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, lên được tới đỉnh của tỉnh Tương. Mặc dù, trên đầu còn có vài người cao hơn đó, đỉnh cao cảnh giới của Trương Nhất Phàm, chỉ kém vài bước như vậy.
Vừa mới chấm dứt thay đổi tuyển chọn, bộ máy chính phủ còn đang trong tình trạng điều chỉnh, phân công cụ thể của Trương Nhất Phàm tạm thời không có rõ ràng. Bởi vậy, mấy ngày nay Trương Nhất Phàm coi như được thoải mái, tuy nhiên, xã giao thì nhiều hơn.
Trương Nhất Phàm đi một vòng ở trong nhà mình mở tất cả bức màn cửa ra, mở cửa sổ ra, để không khí bên ngoài đi vào. Hắn một mình ngồi hút thuốc trên sô pha.
Vừa rồi lại gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, đem việc mình trúng cử nói cho cô nghe. Nghe nói Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng trúng cử chức Phó chủ tịch tỉnh, Đổng Tiểu Phàm rất phấn khởi.
Chỉ có điều sau khi đảm chức Phó chủ tịch tỉnh, hắn liền bận rộn hơn so với trước kia.
Hai người nói chuyện được một hồi, vừa mới cúp điện thoại, Liễu Hồng liền gọi điện thoại vào, hỏi Trương Nhất Phàm có phải ở nơi nào đó ăn cơm hay không.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút, bởi vì hắn có mời Lý Hồng, đúng lúc Lý Hồng vẫn còn chưa có đáp ứng, hắn chỉ đành nói với Liễu Hồng nói:
- Em đi một mình nha! Có thể anh sẽ không đi đâu.
Liễu Hồng à một tiếng, thầm thất vọng. Việc Trương Nhất Phàm vấn đỉnh tỉnh phủ, đối với Liễu Hồng mà nói, cũng là một chuyện tốt. Ít nhất khoảng cách giữa cô và Trương Nhất Phàm, lại được gần hơn một chút.
Sáu giờ rưỡi tối, Trương Nhất Phàm lại gọi điện thoại cho Lý Hồng, Lý Hồng đang giải thích nhiệm vụ ngày mai với Lâm Uyên. Lâm Uyên lần này cũng đi cùng Lý Hồng đến tỉnh Tương. Từ khi Lâm Uyên làm thư ký của cô ta, Lý Hồng rất yên tâm với cô gái này.
Phát hiện là điện thoại của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng nhìn Lâm Uyên một cái, Lâm Uyên lập tức cầm lấy tư liệu rời khỏi. Lý Hồng lúc này mới tiếp điện thoại nói:
- Làm gì vậy? Em bận nhiều việc lắm?
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai là thứ Bảy, em đi ra ngoài đi! Đừng ở mãi trong phòng làm việc, như vậy dễ già lắm .
Lý Hồng mày nhăn mặt nhăn, thầm nghĩ tên này nhiều lý do vậy. Rõ ràng là muốn hỏi thăm tin tức về mình. Lý Hồng trong lòng liền nghĩ thầm làm sao để cự tuyệt hắn.
Mỗi lần ở cùng Trương Nhất Phàm, Lý Hồng phát hiện chính mình trở nên rất tục tằn, nhiều năm như vậy, cô vẫn xem mình là nữ thần, sẽ không trầm luân cho thế gian khóa sự này, không nghĩ tới sau khi ở cùng Trương Nhất Phàm, một lại hai, hai lại ba bị lạc mất chính mình, nhất là lần đó, để Trương Nhất Phàm công phá tất cả phòng tuyến của chính mình, thậm chí đem thứ Lý Hồng cho rằng ghê tởm nhất ở lại trong cơ thể, Lý Hồng mỗi lần nghĩ việc này, trong lòng cô còn có chút không thoải mái, khó chịu.
Tuy nhiên, cô lại không thể không thừa nhận chuyện này mang đến ình khoái cảm và lạc lối. Cái loại cảm giác này, giống như hít thuốc phiện vậy, dễ dàng nghiện, khiến một đoạn thời gian rất dài sau khi Lý Hồng trở về, trong đầu toàn nghĩ những tình tiết đó.
Cô đang suy nghĩ, mình thật sự muốn sa đọa như vậy sao?
Đổi là trước kia, Lý Hồng nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng một lần đó lại để Trương Nhất Phàm hoàn toàn chiếm giữ lấy. Hơn nữa hắn dường như là cố ý, đem cái thứ ghê tởm đó đặt ở bên trong.
Cho nên, Lý Hồng ở trong lúc Trương Nhất Phàm rời khỏi, cô cực lực để tư tưởng của chính mình chuyển biến lại, cô phải làm lại là chính mình. Trong khoảng thời gian này, hai người ở trong tổng tuyển cử song song đều thắng lợi, nhảy lên trở thành chức phó cán bộ, hai người đều là cán bộ cấp Thứ trưởng tuổi trẻ nhất của tỉnh Tương, một nam một nữ, Lý Hồng đã nghe được có người nói như thế này, bọn họ là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ở trong thể chế.
Cho nên thời điểm Trương Nhất Phàm hẹn cô, cô ta không dám tùy ý đồng ý, bây giờ Lý Hồng giống như một người hít thuốc phiện vậy, thật khó để giải thoát từ trong dục vọng đi ra, cô không thể để bị loại dục vọng vô chừng mực này tiếp tục triền miên nữa.
Phải đủ tư cách làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cô nhất định phải có tố chất tâm lý tốt đẹp, nhân phẩm của Lý Hồng thì không thể bắt bẻ, tâm chí của Lý Hồng là người bình thường cũng không thể bằng được. Còn thân phận Công chúa độc đáo kia của cô ta, làm người ta mong muốn mà không thể kịp được. bởi vậy, sau khi cô bước vào Ủy ban Kỷ luật, rất ít có người dám không phục cô ấy.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là đồng ý với yêu cầu của Trương Nhất Phàm nói:
- Vậy anh đợi đi, em còn cần tới nửa giờ.
Kỳ thật, Lý Hồng đã sắp tan ca, cô ình thêm nửa giờ chuẩn bị.
Nửa giờ này Lý Hồng muốn làm gì? Chính cô ta cũng không rõ. Trong công việc bình thường, Lý Hồng rất có chừng mực, rất có trật tự, nhưng ở trong chuyện tình cảm, Lý Hồng như một học sinh tiểu học, cái gì cũng đều không biết.
Trong lúc ăn ở cùng Trương Nhất Phàm, Lý Hồng lần đầu thử nghiệm mùi vị của tình yêu, cô cũng thích loại tình yêu thản nhiên này, tuy rằng không thể bền lâu, nhưng có thể gắn kết ở trong lòng này, như vậy là đủ rồi.
Lý Hồng rất thích cùng nghĩ cho nhau thản nhiên này, nghĩ về nhau có thể gửi gắm cho người ta rất nhiều thứ.
Vào lúc Lâm Uyên bước vào, Lý Hồng nói:
- Em có thể tan ca rồi, không cần chờ tôi đâu!
Lâm Uyên dạ một tiếng, từ trong phòng làm việc đi ra, cô có chút vui sướng gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm nói:
- Anh Nhất Phàm, buổi tối anh có rảnh hay không? Em muốn cùng đi ăn cơm với anh.
Trương Nhất Phàm đang chờ Lý Hồng, sao có thể đồng ý với Lâm Uyên, vì thế hắn tìm lý do nói:
- Anh đang bận, lần tới đi, lần sau anh mời em ăn cơm.
Lâm Uyên bĩu môi nói:
- Anh và Bí thư Lý giống nhau, đều cuồng công việc.
Trương Nhất Phàm nghe được cô ta nhắc tới Lý Hồng, liền hỏi câu:
- Lý Hồng đang làm gì?
Lâm Uyên nói:
- Chị ấy để em đi trước, bản thân thì còn đang bận!
Trương Nhất Phàm biết, Lý Hồng đuổi khéo thư ký của mình, xem ra là đang đợi mình. Vì thế hắn nói với Lâm Uyên:
- Cứ như vậy trước đi, chờ anh có rảnh sẽ tìm em.
Lâm Uyên rất không vui hừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại liền nói thầm trong lòng, chờ anh có thời gian rảnh, thì tôi đã tám mươi tuổi rồi.
Thừa dịp lúc này, Lâm Uyên liền gọi điện thoại cho Lâm Đông Hải, con gái lên làm thư ký Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lâm Đông Hải đương nhiên có thêm một chỗ ngồi dựa vững chắc hơn. Chỉ có điều hắn không ngờ, con gái gặp phải Lý Hồng nhân vật mạnh mẽ, cứng rắn như vậy. Hơn nữa theo con đường phát triển làm quan của Lý Hồng, Lâm Uyên sẽ đương nhiên nước lên thì thuyền lên.
Giờ phút này, Lâm Đông Hải bắt đầu tính toán ở trong lòng, khuyên Lâm Uyên tìm một bạn trai thôi. Nếu không về sau tuổi càng lớn, bạn trai càng không dễ tìm.
Lý Hồng trong phòng làm việc ngồi một lát, cứ cảm thấy muốn đi gặp Trương Nhất Phàm, trong lòng của cô còn có chút khẩn trương. Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại đi vào trong phòng nghỉ của phòng làm việc, ở trong buồng vệ sinh nhìn đối diện với gương.
Sau khi phát hiện không có gì dị thường, cô cầm lấy khăn mặt rửa mặt. Kéo kéo quần áo trên người, đầu tháng tư thời tiết rất ấm áp, Lý Hồng chỉ mặc một cái sơ mi màu trắng trong, tiêu chuẩn đồ tây, làm cho hai đôi chân thon dài của cô được toát lên thật sự hoàn mỹ.
Ở toilet nhìn đi nhìn lại một hồi, di động đặt ở bàn làm việc vang lên, cô biết là Trương Nhất Phàm gọi tới .
Lý Hồng đi ra tiếp điện thoại, Trương Nhất Phàm nói:
- Em ra chưa? Anh tới đón em nha?
- Không cần đâu, anh tìm một chỗ chờ em đi?
- Vậy chúng ta tìm một chỗ nào ăn cơm đi.
Lý Hồng nói:
- Nếu ăn cơm hay là chúng ta đi nơi xa một chút đi, đừng có ở trong thành.
Hiện tại thân phận của hai người bất đồng, Lý Hồng không muốn hình tượng hào quang của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trương Nhất Phàm nghe nói, lập tức nghĩ tới hơn trăm dặm có một trấn nhỏ.
Lý Hồng nghe Trương Nhất Phàm nói đi trấn nhỏ, lòng của cô lý liền xốc lại, sao cảm giác này giống như cùng yêu đương vụng trộm vây?
Nghĩ đến vài chữ yêu đương vụng trộm này, trên mặt Lý Hồng nóng lên, có phải không? Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, làm chi phải lén lút như vậy, cũng không phải chuyện không thể nhìn ai.
Cô nghĩ tới nghĩ lui nói:
- Thôi vậy, ăn tại Ngọc Đông Lầu được rồi.
Trương Nhất Phàm do dự không quyết với Lý Hồng, nhanh chóng có phản ứng, hắn cũng không làm vỡ, liền ứng một câu:
- Anh đi trước, em lập tức qua đó.
Lý Hồng trả lời, lại trở lại trong phòng vệ sinh soi gương, sau khi cảm thấy đích thị không có gì không đúng, lúc này mới cầm túi vội vàng xuống lầu.
Lâm Uyên và lái xe đã đi rồi, Lý Hồng tự lái xe chạy tới Ngọc Đông Lầu.
Ở phòng riêng lý, Trương Nhất Phàm lại được nhìn thấy Lý Hồng sau khi xa cách từ mấy tháng đã lâu lại được ở chung một mình, trong lòng lại có chút kích động.
Lý Hồng vẫn là như vậy rất im lặng, cũng rất đẹp lạnh lùng, làm người ta không dám tiếp cận dễ dàng. Trương Nhất Phàm đánh giá mặt của Lý Hồng và cả quần áo của Lý Hồng.
Lý Hồng hôm nay mặc màu áo sơ mi trắng trong, khiến Trương Nhất Phàm không khỏi nhớ tới lần trước ở Vĩnh Lâm, thời điểm Chủ tịch Lý thị sát, Lý Hồng cũng là mặc một cái áo màu trắng trong, cô ta khi đó, cảnh tượng quần áo bị mồ hôi ẩm nhộn nhạo, Trương Nhất Phàm vẫn còn nhớ.
Hắn giơ tay qua nói:
- Chào Bí thư Lý!
Lý Hồng lườm hắn một cái nói:
- Đồ ăn đã gọi xong chưa?
Trương Nhất Phàm nói:
- Gọi vài cái, để xem em còn muốn thêm cái gì không? Không thì gọi thêm một món canh.
Nói xong, hắn kêu nhân viên phục vụ vào nói:
- Nơi này có món canh nào ngon không?
Nhân viên phục vụ nói:
- Có canh đu đủ mơ được không ạ? Canh cá trích đu đủ, gọi một phần được không ạ?
Lại là canh đu đủ, Lý Hồng nhướng mày, rất mất tự nhiên cầm lấy ly trà. Trương Nhất Phàm nhìn đến vẻ mặt kia của cô, nói với nhân viên phục vụ:
- Cứ ột canh đậu miếng đầu ngư là được rồi!
Nhân viên phục vụ gật đầu rời khỏi, Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nói:
- Hình như em gầy đi rồi!
Trong lòng Lý Hồng nhảy dựng lên, nghe câu như thế, trong lòng có một cảm giác được quan tâm. Trong khoảng thời gian này công việc khá mệt, sự tình ở Song Giang cần phó thác cho người ta, cô lại phải tiếp nhận công tác bên này. Hơn nữa Lý Hồng trong lòng còn nghĩ, để mình từ trong tình yêu cuồng nhiệt trước kia, khôi phục trạng thái hiện tại. bởi vậy, áp lực Lý Hồng rất lớn.
Tuy rằng tư sắc không giảm, nhưng thể trọng thật sự giảm đi rất nhiều .
Lý Hồng dường như không có thói quen được người ta quan tâm, cô giương giương lông mi, hỏi Trương Nhất Phàm:
- Làm Phó chủ tịch tỉnh anh , có bàn tính gì không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Dự tính của anh, phải chờ sau khi bọn họ phân công xong mới có thể quyết định, nếu không thì cũng chỉ là nghĩ xuông mà thôi.
Lý Hồng nói:
- Nếu em không có đoán sai, rất có khả năng anh được phân công mảng thu hút đầu tư này.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Vì sao?
Lý Hồng mỉm cười nói:
- Đó là điểm mạnh của anh, Tỉnh ủy đương nhiên là dùng tận nhân tài.
Nhìn Lý Hồng cười, Trương Nhất Phàm liền nhớ tới hương vị cặp môi thơm ngát của cô, không đành lòng giơ tay đi sờ tay Lý Hồng, Lý Hồng tỏ ra một ánh mắt trách cứ, rụt tay về!